Tiền Hồng Anh không biết Thẩm Ngân Tinh đang nghĩ gì, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
"Tổng giám đốc Thẩm, tiền này..."
Trong tay cô vẫn là tấm chi phiếu mà Cố Trạch Thiên vừa đưa.
Tự nhiên có một số tiền lớn như vậy, cô không biết phải làm thế nào.
"Ừ, cô nhận đi."
Tiền Hồng Anh lo lắng liếm môi: "...Tổng giám đốc Thẩm, bên phía tổng giám đốc Cố sẽ không sao chứ? Còn cả tổng giám đốc Tần..."
Nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Tần Hải Triều, cô rất lo lắng cho Tổng giám đốc Thẩm, sợ vì cứu mình mà rước lấy phiền phức.
"Không sao, chuyện này dùng tiền để giải quyết đúng là hơi thiệt thòi cho cô. Nhưng nếu truyền ra ngoài thì lại ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô. Chuyện tiếp theo cứ để cho hai người bọn họ cắn xé lẫn nhau đi, Tần Hải Triều bị đá hỏng của quý, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho Cố Trạch Thiên đâu."
Tiền Hồng Anh há hốc miệng, sững sờ nhìn cô: "Cái kia của anh ta... hỏng... hỏng rồi?"
Cái đó là cái... đàn ông... nhất...
Thẩm Ngân Tinh vẫn bình tĩnh như cũ: "Nếu mạng anh ta lớn thì không sao."
Trước đây lúc còn làm việc ở Tô Thị, cô suýt nữa đã bị Tần Hải Triều kéo vào khách sạn. Nếu hôm đó không phải Tô Vũ đến thì anh ta hôm nay chắc đã không còn cơ hội mà nổi sắc tâm.
Thù mới hận cũ, coi như tính hết một lần.
Một câu nói hời hợt nhưng Ân Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187313/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.