"..."
Ân Duệ Đức bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Duệ Tước, đến phòng bếp mang hai cân tỏi đến đây." Giọng nói đều đều của Bạc Hàn Xuyên vang lên.
Ân Duệ Đức khó hiểu: “Tỏi? Anh cần tỏi làm gì?"
"Đi lấy." Giọng Bạc Hàn Xuyên trầm xuống.
"Vâng!"
Thẩm Ngân Tinh cũng không hiểu gì: "Lấy tỏi làm gì?"
Bạc Hàn Xuyên không trả lời, chỉ cầm một quả vải đã bóc vỏ đưa lên miệng Thẩm Ngân Tinh.
Mười phút sau.
"Anh Bạc, tỏi đây!"
"Ừ, ăn đi."
Ân Duệ Đức há hốc mồm: "Cái gì?"
Bạc Hàn Xuyên bình tĩnh đáp lại: "Cậu ăn đi."
"Tại sao? Em không muốn ăn! Miệng đầy mùi tỏi thì làm sao đi gặp người khác được?"
Bạc Hàn Xuyên không nói gì, Lương Tự Nhi ngồi bên cạnh lại đột nhiên cười khẽ.
"Thế nên về sau cậu Ân đừng muốn hô hấp nhân tạo cho người khác nữa."
Ân Duệ Đức hoàn toàn hiểu rõ.
Thì ra vẫn còn nhớ đến chuyện anh ta suýt chút nữa đã làm hô hấp nhân tạo cho chị dâu tương lai.
Quá quá quá... độc ác!
Thẩm Ngân Tinh không nhịn được bật cười, sau đó lập tức nhận được ánh mắt cầu cứu của Ân Duệ Đức.
A...
Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, thế này có khác gì lấy oán báo ơn chứ?
Cô kéo tay áo Bạc Hàn Xuyên: “Bạc Hàn Xuyên..."
Bạc Hàn Xuyên đương nhiên hiểu ý cô, mím môi: "Thôi được... Ăn mấy nhánh là được."
"..."
Ân Duệ Đức đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187303/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.