Thẩm Ngân Tinh được khen thông minh, nhưng giờ phút này cũng không phải một chuyện tốt.
Cô im lặng, bỏ con tôm đã lột xong vào miệng mình, thong thả ung dung nhai, lại cảm thấy nhạt như nước ốc.
"Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy em có thể cải tử hồi sinh Tô thị đứng bên bờ vực phá sản, trong ba năm ngắn ngủi trở thành công ty bán đồ trang điểm số một số hai trong nước, thủ đoạn chiếm phần lớn, nhưng vẫn có may mắn và trùng hợp nhất định ở bên trong. Hiện tại có lẽ cũng không phải."
"Mưu kế, từ này dùng rồi. Phải là anh đào được bảo vật rồi."
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh. Bạc Hàn Xuyên cũng mỉm cười nhìn cô, sắc mặt thản nhiên, lại khiến cô có chút chột dạ.
Bạc Hàn Xuyên nhìn ra cô tránh né, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
"Có một số chuyện, em không muốn nói, hoặc không thể nói lý do thì có thể không nói. Nhưng nếu em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không cho phép bên cạnh em có bất kỳ nguy hiểm gì, có hiểu không?"
Thẩm Ngân Tinh yên lặng nhìn anh, lắc đầu.
Bạc Hàn Xuyên mím môi, nhẹ nhàng nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Bảo vệ bản thân cho tốt."
Đôi mắt Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
"Vâng." Cô nhàn nhạt lên tiếng, thu hết vỏ tôm trên bàn vào đĩa, cô yên lặng hai giây, lại nói: "Những vật trong cửa hàng kia cũng phải hơn bảy vạn, em nghĩ, nên phải đền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187288/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.