Thẩm Ngân Tinh nghe ra được sự kinh thường và châm chọc trong lời nói kia, cô hơi nhíu mày, nhìn thẳng về phía người phụ nữ vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn bảng tên trước ngực trái của người đó.
Cửa hàng trưởng.
Lâm Quỳnh Anh đột nhiên khom lưng cười, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Thẩm Ngân Tinh, về sau mua đồ thì trước tiên nên hỏi xem bao nhiêu tiền trước rồi hãy tính tới chuyện có mua hay không, chớ có học đòi người khác nhìn trúng cái gì thì mua cái đó.”
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía cửa hàng trưởng rồi cười rộ lên: "Cô nhìn dáng vẻ này của cô ta, có thể có nhiều tiền như vậy đưa cho cô sao!”
Đôi mắt khôn khéo của cửa hàng trưởng nhìn qua Thẩm Ngân Tinh rồi kiên quyết nói: "Thật xin lỗi, cô Ngân Tinh, bộ trang sức này, chúng tôi không bán cho cô.”
Vừa rồi cô ta đã tự phân tích rất rõ ràng, bọn họ không cần vì một kẻ nghèo hèn thanh danh xấu mà đắc tội với bà chủ tương lai nhà họ Tô và hai người bạn của cô.
Đáy mắt Thẩm Ngân Tinh lướt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Cho nên… ý không bán cho tôi, nghĩa là cô muốn bán cho cô ta!”
“Đúng vậy.”
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh lùng, kiên nhẫn nói: "Là tôi tới trước, đồ vật cũng là tôi muốn mua trước.”
Trong mắt cửa hàng trưởng hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Thế nhưng cô chưa trả tiền.”
Thẩm Ngân Tinh nhìn lướt qua ba khuôn mặt tươi cười, sung sướng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187225/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.