Sao lại cảm thấy, lễ kỷ niệm thành lập trường đến gần, làm bùng nổ các “bạn học cũ” bị dấu bên dưới đáy biển thế?
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh ấy nở nụ cười nhạt.
“Làm việc?” Lệ Đình Khang thản nhiên nói.
“Đúng vậy. Anh Lệ đây là đưa bạn gái đi làm sao?” Giọng nói Thẩm Ngân Tinh thoạt nghe thì tinh tế nhẹ nhàng, nhưng một câu “anh Lệ” đã cứng rắn kéo quan hệ hai người ra xa.
Lệ Đình Khang liếc nhìn cô, hờ hững nói:
“Ừm.”
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Vậy thì tôi không quấy rầy.”
Cô nói xong, liền mở cửa phòng trang điểm phía sau ra, đi vào.
Lệ Đình Khang nhìn cánh cửa đóng chặt, ba phần ý cười trên mặt dần dần thu lại, một tầng sương mù dâng lên từ trong đáy mắt, không có chút nhiệt độ nào.
“Đình Khang, chúng ta đi thôi.”
Thái độ lạnh nhạt của Thẩm Ngân Tinh rất rõ ràng, hiển nhiên Lương Tự Nhi cũng nhìn ra được, trong lòng cũng buông lỏng đề phòng.
Lệ Đình Khang gật đầu, đưa Lương Tự Nhi đến phòng trang điểm riêng của cô ta.
Thẩm Ngân Tinh vào phòng trang điểm, Sở Diệc cũng đã trang điểm xong, đạo diễn đang ở bên cạnh xụ mặt quở mắng thợ trang điểm.
Thẩm Ngân Tinh hời hợt nhìn lướt qua, đi tới trước mặt Sở Diệc, dựa vào bàn trang điểm, đối mặt với Sở Diệc, nhìn khuôn mặt kia, cẩn thận kiểm tra một lần.
“Cũng không tệ.”
“...”
Đạo diễn ở một bên đang quở mắng thợ trang điểm, khiến Thẩm Ngân Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187218/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.