Ý tứ mỉa mai không hề che giấu trong lời của Thẩm Ngân Tinh đã khiến sắc mặt của Khương Huệ Vân sa sầm.
"Sư việc lần này là do Tư Duệ hiểu chuyện, không công khai chuyện đẩy cô đẩy nó xuống biển!"
"Về chuyện của cô và Tô Vũ, hai đứa nó tự nhiên đến bên nhau, tâm đầu ý hợp, hai bên có tình cảm với nhau, cô tác thành là đúng. Trái tim Tô Vũ vốn không có cô, dưa hái xanh không ngọt, cô nên hiểu nguyên tắc này."
Cảm giác ớn lạnh trong lòng Thẩm Ngân Tinh càng tăng, trái tim tưởng đã tê dại từ lâu nhưng giờ đây vẫn đau nhói vì lạnh.
Cô đã đẩy Thẩm Tư Duệ xuống biển sao?
Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ tâm đầu ý hợp đến với nhau một cách tự nhiên sao?
Ôi thật là nực cười!
Một người bất công đứng lên, đúng là mù quáng đáng sợ!
Thẩm Ngân Tinh không thèm nói thêm một lời nào với bọn họ, cho dù tiết kiệm một chút nước bọt cũng có thể sưởi ấm trái tim mình.
Cô chỉ dửng dưng cầm chiếc thìa gỗ lên, húp một ngụm cháo một cách bình tĩnh và tao nhã.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Thẩm Ngân Tinh, sắc mặt của ba người kia trông vô cùng khó coi, Khương Huệ Vân liếc nhìn cô, rồi tầm mắt lại quét đến cái tủ trước mặt cô.
Bà cụ khẽ cau mày lại, lạnh lùng bỏ lại vài chữ: "Cô nghỉ ngơi đi." Sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ba người rời khỏi phòng bệnh, trong hành lang của bệnh viện, Khương Huệ Vân dừng lại và nói với Thẩm Minh Quốc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/248904/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.