Nhìn dáng vẻ thanh mảnh nhưng cũng thật quật cường của Thẩm Ngân Tinh đã biến mất.
Bạc Hàn Xuyên vẫn bất động.
Thế là anh đã bị bà cụ phát cho một cái vào mông!
Thân hình cao lớn cứng đờ lại, đôi mắt tĩnh lặng của anh như được phủ một màn sương ảm đạm.
Bạc Hàn Xuyên chưa bao giờ bị người khác chạm vào khi chưa có sự cho phép của anh, thì nay đến khi đã hơn hai tám tuổi này đầu lại bị người khác đánh vào mông!
Lai Dĩnh ở phía sau không kìm được khẽ cười.
“Mau đi thôi! Cháu muốn khiến bà già này tức chết phải không?”
Bà cụ hiển nhiên không thèm để ý đến anh, lại tiếp tục thúc giục.
Bạc Hàn Xuyên đưa ngón tay thon dài lên day nhẹ mi tâm đang hơi đau một cách bất lực.
“Dạ, thưa bà nội."
Lúc Thẩm Ngân Tinh một mình đến phòng bệnh thì Tô Vũ đã ở đó rồi.
Anh ta đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, vốn dĩ anh ta phải mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám, nhưng lúc này chiếc áo vest ngoài đã được cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng.
Dáng vẻ tuấn tú đầy sức xuân ấy khiến Thẩm Ngân Tinh không khỏi nhớ đến thời học đại học, hình ảnh cậu thanh niên tao nhã trong chiếc áo sơ mi trắng.
Chỉ tiếc là, thời gian đã trôi đi rồi, chàng trai ấy không còn là cậu thanh niên của ngày xưa nữa.
Thẩm Ngân Tinh không nhìn anh ta nữa, cô bước vào phòng bệnh, cả người cô toát lên vẻ bình lặng đến đáng sợ.
Cảm thấy có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/248895/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.