Hùng Dực Thiên nhìn quả bom trong tay Trình Mộ Thanh, trong lòng phát hoản, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, hắn lạnh giọng cười ” Cô cho rằng lấy một quả bom giả là có thể hù doạ tôi?”
Trình Mộ Thanh cũng đáp lại một nụ cười lạnh ” Có phải bom giả hay không thì ông có thể thử, cùng lắm thì đồng quy vu tận” (*Cùng đến chỗ chết)
Thật ra Trình Mộ Thanh cũng không biết quả bom này là thật hay giả nưng hiện tại chỉ có thể liều mạng mà thử một lần
Sắc mặt của Hùng Dực Thiên trở nên lo lắng, Trình Mộ Thanh biết hắn sợ hãi nhưng cô không có nắm chắc phần thắng nên chỉ có thể kéo dài thời gian
Ánh mắt lo lắng nhìn người trên mặt đất, Uất Sâm Dạ nằm trên mặt đất, ở đùi có một vết thương, thoạt nhìn thấy ghê người “Uất Sâm Dạ, anh sao rồi?”
“Em có phải lấy bom từ dưới yên xe không?” Uất Sâm Dạ chịu đựng đau đớn hỏi, Trình Mộ Thanh gật đầu
“Em điên rồi, nhanh mau đem bom ném ra ngoài” Uất Sâm Dạ dùng sức hô, gân xanh nổi đầy trên cổ
“Không, em sẽ không bỏ lại các người” Trình Mộ Thanh cũng hô
“Em làm vậy thì em cũng sẽ chết đó” Uất Sâm Dạ cực lực nói
“tóm lại, em sẽ không để lại hai người” Chết thì ai cũng sợ nhưng chính là Uất Sâm Dạ giúp cô nhiều như vậy, nếu cô cứ rời đi thì chẵng phải rất vô tình sao
Cô tuyệt đối sẽ không rời đi!
” Trình Mộ Thanh, đây không phải lúc để em giỡn, em tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dua-cuc-cung-cho-toi/744436/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.