Trình Mộ Thanh ngẩn ra, nghiêng mặt nhìn Uất Sâm Dạ, không hiểu lời nói của hắn cho lắm Thấy bộ dạng khẩn trương của cô, Uất Sâm Dạ cười ” Anh không phải doạ cho em sợ chứ?” “Em chỉ là không hiểu vì sao anh bỗng nhiên nói vậy” Trình Mộ Thanh nhẹ giọng hỏi Uất Sâm Dạ nhẹ nhàng sờ vài mái tóc mềm mại của cô ” Em không hiểu sao?” Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, nhìn con ngươi đen tối của hắn, trong giây lát lắng đọng lại nhưng cũng không nói thêm gì.. Đêm nay Trình Mộ Thanh không có trở về, Uất Sâm Dạ cũng ở bên cạnh cô tròn một đêm Mà một bên Hách Liên Tuyệt cũng tìm cô, tìm khắp mọi nơi, hắn sắp phát điên lên rồi, chính là có tìm thế nào cũng không thấy cô đâu, tay không ngừng gọi điện nhưng điện thoại cũng đã tắt máy …… ***************************************** Trong xe, Uất Sâm Dạ ngồi ở ghế chính, hắn nghiêng người nhìn ngư ời bên cạnh đang ngủ, hắn càng nhìn cô thì con ngươi lại càng chói loá Đã một đêm rồi hắn không ngủ, cho đến khi mặt trời dần dần lộ diện ra… Cảnh mặt trời mọc ở bờ biển thật sự rất đẹp, nếu lúc này mà Trình Mộ Thanh có thể tỉnh lại cùng hắn xem cảnh mặt trời mọc thì tốt biết bao nhiêu … Nghiêng mặt, Trình Mộ Thanh khoát cái áo của hắn, ngủ rất say, không nghĩ nhiều Uất Sâm Dạ liền phát động xe trở về, bờ biển mà bọn họ đi đến là nằm vùng ngoại ô nên trở về thành phố thì phải mất hết 1 tiếng Vừa đến thành phố A, Trình Mộ Thanh liền tỉnh dậy, đầu tiên là nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ sau đó nhìn Uất Sâm Dạ ” Em ngủ sao?” Uất Sâm Dạ xoay người, nhìn cô, gật gật đầu ” Ừ” trình Mộ Thanh nhích người một chút ” Uất Sâm Dạ, anh có thể dừng xe một chút không? Em muốn ván sữa” Trình Mộ Thanh nói, hiện tại trong người cô cảm thấy thật khó chịu “Anh chở em đi ăn sáng” Uất Sâm Dạ nói “Không, không cần, em chỉ muốn ăn ván sữa” Trình Mộ Thanh nói Uất Sâm Dạ chưa từng mua qua những thứ đó, trong nháy mắt nhìn nhìn xung quanh ” Nó bán ở đâu?” Trình Mộ Thanh bất đắc dĩ biết hắn căn bản là chưa ăn những cái này, vừa vặn thấy bên ngoài có quán bán ” Dừng ở đây đi” Ngay tức khắc, Uất Sâm Dạ dừng xe lại, hắn xuống xe, nhìn thấy mấy chai ván sữa bán trên đường liền cầm một hộp ” Ông chủ bao nhiêu tiền” “5 đồng” Uất Sâm Dạ trợn tròn mắt, 5 đồng? Hắn lấy bóp ra, rồi rút một tờ tiền đưa cho ông chủ “Lấy tiền lẽ đi tôi không có tiền thối” Ông chủ nói, bọn họ chỉ là mua bán nhỏ làm gì có nhiều tiền thối như vậy “Tôi không có tiền lẻ” Uất Sâm Dạ nói Trình Mộ Thanh ngồi trong xe nhìn bóng dáng của hắn, cô biết xảy ra chuyện gì, nên bước xuống xe, vì là trời còn sớm nên không khí có chút lạnh, cô khoát cái áo đi qua, rồi lấy tiền lẽ đưa cho ông chủ Sắc mặt Uất Sâm Dạ nhất thời khó coi, nhìn thấy cô trả tiền, quyết định ngăn lại, đem 100 đồng chưa cho ông chủ ” Không cần thối” Ông chủ tiệm trợn tròn mắt, Trình Mộ Thanh cũng trợn tròn mắt “Uất Sâm Dạ, anh không cần làm vậy …… em có tiền lẻ” “Em không cần hiểu lầm, thật ra anh mua đến 20 bình ván sữa” “……” Trình Mộ Thanh biết hắn vì không muốn để cô hiểu lầm nên mới làm vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc này ánh mắt của cô dừng lại trên một tin tức của tờ báo Một chồng được chất cao đều là báo buổi sáng!.. Nhưng cái tiêu đề quan trọng nhất mà cô để ý chính là ” Tổng Tài TCL, sáng sớm xuất hiện ở khách sạn cùng người mẫu Chu Lâm Na” Trình Mộ Thanh theo bản năng cầm lấy tờ báo để xem, báo tuy rằng chỉ chụp mờ mờ nhưng liếc một cái cô đã có thể nhận ra chính là Hách Liên Tuyệt,quần áo trên người hắn cũng không có thay đổi.. Trong giây lát, lòng cô thu lại một khúc, nhìn lên thời gian cũng là buổi sáng ngày hôm qua Cô trừng mắt thật to, hồi tưởng đến lúc sáng hôm qua cô đến công ty nhưng không có gặp hắn, thời điểm cô định gọi cho hắn thì hắn quay lại, mà còn mang theo bộ dạng mệt mỏi nữa.. tiếp theo đó cô còn đọc được tin nhắn mà Chu Lâm Na gửi cho hắn.. là thật … bọn họ cả đêm đó đều ở cùng với nhau.. Lúc này, Trình Mộ Thanh nhất thời cảm thấy chính mình bị coi thường, hắn làm vậy mà cô còn chủ động pha cafe cho hắn, thiếu chút nữa còn cùng hắn…… Nước mắt không khỏi hội tụ lại ở hốc mắt …. Uất Sâm Dạ đứng một bên nhìn thấy, nhìn thấy đôi tay run rẩy của cô, liền đi qua ôm chặt lấy cô! Trình Mộ Thanh không hề động, tuỳ ý để cho hắn ôm, bởi vì bây giờ chuyện cô bị Hách Liên Tuyệt lừa gạt đã chiếm hết tâm rồi, cô thật khờ, thật khờ … thật ngu ngốc.. còn bị coi thường … Thế nhưng lại đi tin tưởng những lời dối trá của hắn, cô thật sự hận chính mình … Có người đã từng nói trong lúc yêu con người sẽ trở nên u muội, cô cảm thấy những lời nói này thật sự rất đúng … Cô chính là rất ngu ngốc mới đi tin tưởng lời của hắn nói, lúc này cảm giác được phía sau có một ánh mắt nóng rực, Trình Mộ Thanh quay đầu lại, Uất Sâm Dạ cũng nhìn về phía sau là Hách Liên Tuyệt đang đứng đó, con ngươi u ám tức giận! Hắn vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, nhưng chính là tại sao hắn ở đây? Chẵng lẽ hắn đi tìm cô sao? Rất nhanh, Trình Mộ Thanh liền đánh gảy ý nghĩ này trong đầu, điều này sẽ không có khả năng, vì người hắn yêu từ trước đến giờ vẫn là Chu Lâm Na Trình Mộ Thanh nhìn hắn, lau hết những giọt nước mắt ngu ngốc kia, sau đó trở nên lạnh lùng, trên người vẫn mặc áo khoát của Uất Sâm Dạ, cũng không cxảm thấy có gì đó không ổn Hách Liên Tuyệt nhìn cô, hai tay nắm chặt lại, hắn đã tìm cô suốt cả buổi tối, nhưng cô lại ở cùng chỗ với Uất Sâm Dạ, mà trên người còn khoát cái áo của hắn, điều đáng giận nhất là hai người còn gắt gao ôm lấy nhau Kia một khắc, trong lòng Hách Liên Tuyệt tràn ngập lửa giận … hắn hung hăn nhìn Trình Mộ Thanh một cái liền xoay người rời đi Hắn cũng là người có lòng tự trọng, đã tìm cô suốt một buổi tối mà cô lại đi ở cùng chỗ với người đàn ông khác, hai người còn ôm nhau nữa. Sự phiền lòng của Hách Liên Tuyệt không thể nói thành lời, cũng chẳng biết nói hắn có buồn hay không, chỉ biết bọn họ đứng cùng nhau nhìn thật chướng mắt … Trong lòng Trình Mộ Thanh cũng trở nên khó chịu, nhìn bóng dáng của hắn, nước mắt cuối cùng nhịn không được liền chảy ra “Chúng ta đi thôi” nói xong, cô kéo tay Uất Sâm Dạ lên xe Hách Liên Tuyệt vừa đi vừa nghĩ, chính là cuối cùng nhịn không được vẫn là quay trở lại, nhưng lúc hắn quay lại thì người đã đi xe cũng chẳng còn ở đó …. Lúc này, một chiếc xe phía sau rời đi, mà chính là chiếc xe hắn vừa gặp thoáng qua …… *************************** Đó là tin tức mới của Hách Liên Tuyệt, trên tạp chí quốc tế cũng có đăng, huống gì lần này lại xuất hiện cùng Chu Lâm Na … chuyện xấu của bọn họ lập tức nổi lên.. Tiểu Trạch cùng Kim Sa và Ngôn Dục ở bên italy liền thấy tạp chí đó, Tiểu Trạch nhất thời tức giận ” Chết tiệt, dạy cô ta một bài học có lẽ vẫn là chưa đủ” Kim Sa một bên xem xét ” Một người nguyện ý bị thương, một người nguyện ý tổn thương người khác, ba của em cũng không phải người tốt gì” Tiểu TRạch đột nhiên quay đầu lại, Kim Sa liền im lặng, Ngôn Dục chọn mi, không cho là đúng Tiểu Trạch kết luận, mẹ biết chuyện này nhất định sẽ rất tức giận! Huống gì, bọn họ lần này đi không phải chỉ có xử lý công việc mà chỉ muốn thừa dịp thời gian này để cho Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt có thời gian bên cạnh nhau.. Lần này, Tiểu Trạch phải quay về “Ngôn Dục, lập tức mua vé tối nay, tôi phải về” Tiểu TRạch nói “Em về sao?” Kim Sa hỏi Tiểu Trạch gật gật đầu ” Nếu như ba ở cùng chỗ với hồ ly tinh kia như trong tin tức, em sẽ trực tiếp mang mẹ đi, sẽ không bao giờ tha thứ cho ba nữa …” Tiểu TRạch hung hăng nói Chính là nói vậy nhưng trong lòng, vẫn tin tưởng Hách Liên Tuyệt! “Ừ” Ngôn Dục hướng làm một tư thế ok “Em đi còn Anh Hoàng thì sao?” Kim SA hỏi “Bây giờ em sẽ đi nói lời tạm biệt với anh ấy” Tiểu Trạch nói, sau đó đi theo Kim Sa ra ngoài Tiểu Trạch rất nhỏ tuổi nên dù buồn bực cũng ít ai biết được, vài năm trước ANh Hoàng bỗng nhiên mang về một cái tiểu hài tử, hơn nữa tuyên bố thằng bé chính là người thừa kế Ngục Môn, lúc đó rất nhiều người không phục, nhưng sau một thời gian ở chung, còn thấy được biểu hiện của Tiểu TRạch trong Ngục Môn, rất nhiều người không phục cũng không được Tiểu Trạch có đặc dị công, hơn nữa chỉ số thông minh rất cao, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã biết được súng ống đạn, còn có buôn lậu kim cương với Lão Đại, đem Ngục Môn tăng thêm một bậc hạng! Kể từ sau đó không ai nói thêm gì, nhưng những người gặp qua Tiểu Trạch thì rất ít, nếu có thì cũng chỉ là thủ hạ trung tâm của Anh Hoàng, chuyện Tiểu Trạch tham gia vào Ngục Môn không có dám cho Trình Mộ Thanh biết, cho nên rất ít lộ mặt, đại khái thì 2, 3 tuần mới xuất hiện một lần, nhưng rất nhiều người yêu thương Tiểu Trạch ví dụ như là Jack, Hắc Dạ và Kim Sa, bọn họ rất thích Tiểu Trạch Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 142
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]