Trình Mộ Thanh ngồi bên người Hách Liên Tuyệt, lẳng lặng chờ đợi, chờ từng phút từng giây trôi qua, ánh mắt thuỷ chung không rời, mãn đầu óc đều là lúc họ cãi nhau, nhưng dù cho là cải nhau vẫn không thấy tức giận mà ngược lại còn thấy hạnh phúc ngập tràn
Trình Mộ Thanh nắm tay hắn, nước mắt không ngừng rơi, lúc thì tự cười, lúc thì oán giận “Hách Liên Tuyệt, em biết anh có thể nghe những gì em nói, không phải anh muốn đoạt con trai từ tay em sao? Anh tỉnh lại đi em sẽ cho anh một cơ hội…”
” Hách Liên Tuyệt, anh có phải đồ ngốc không? Tại sao lại đẩy em ra? Người bị xe đụng đáng ra nên là em … chứ không phải anh”
Trình Mộ Thanh ngồi bên giường, lãi nhãi, Ngôn Dục vừa định vào nhìn thấy cô ngồi tự nói một mình, do dự một chút vẫn là bước vào
“Ăn chút gì đi” Ngôn Dục hé ra sắc mặt mệt mỏi
Trình Mộ Thanh không nói gì, Ngôn Dục mang cháo ra đưa cho cô nhưng cô lại lắc đầu
“Cô không ăn gì sẽ kiệt sức chết đó” Ngôn Dục nói
“Tôi không sao, anh cứ để đó trước, tôi chờ anh ấy tỉnh lại sẽ ăn” Trình Mộ Thanh thản nhiên nói, ánh mắt nhìn người nằm trên giường bệnh
“Bác sĩ nói 48 tiếng nữa hắn mới tỉnh lại, cô chờ như thế này cũng không phải là biện pháp” Ngôn Dục thật lòng nói
“Nhưng tôi thật sự không muốn ăn..”
“Cô không phải còn chờ hắn tỉnh lại sao?” Ngôn Dục hỏi
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, nếu không ăn gì thì cũng chẵng còn sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dua-cuc-cung-cho-toi/744413/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.