Hiện tại, Chu Lâm Na xảy ra chuyện, hắn cũng không thể mặc kệ được, cho dù Chu Lâm Na đã làm ra rất nhiều việc có lỗi nhưng chính là hắn cũng vô pháp tiêu tan mất đi sự quan tâm của hắn với cô, lúc trước hắn thống khổ cũng chính là nhờ cô mà hắn mới vượt qua
Bây giờ….
Trải qua một tiếng cấp cứu, bác sĩ từ bên trong đi ra, Hách Liên Tuyệt đi tới ” Bác sĩ, sao rồi?”
“May mắn vết cắt không sao đã cứu được, bệnh nhân sẽ nhanh mà tỉnh lại, đợt lát nữa có thể vào thăm rồi” Nói xong người bác sĩ bước đi
Hách Liên Tuyệt đứng ở đó, một lòng tổng quản hạ xuống
Trong phòng bệnh, Chu Lâm Na suy yếu vô lực nằm trên giường bệnh, cổ tay băng lại, cả người tái nhợt, vết xẹo trên má cũng có thể nhìn thấy rõ ràng
Xem nhẹ tâm tình, Hách Liên Tuyệt đi qua ngồi trên giường biện, lúc này Chu Lâm Na chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Hách Liên Tuyệt thời điểm, thần tái nhợt khẽ mở ” Tuyệt…”
Hách Liên Tuyệt hạp mâu, nhìn cô
“Vì sao lại cứu em?” Chu Lâm Na mũi đau xót, nước mắt không ngừng rơi xuống ” Vì sao không để cho em chết?!”
“Anh sẽ không cho em chết” Hách Liên Tuyệt nói
“Nhưng hiện tại em sống còn ý nghĩa gì? Dung nhan đã bị huỷ, công ty thì huỷ bỏ hợp đồng với em, anh cũng không cần em nữa … thì em sống còn có ý nghĩa gì?” Chu Lâm Na khóc hỏi, nói xong định cở bỏ miếng băng trên tay ” Sống còn không bằng chết…”
Hách Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dua-cuc-cung-cho-toi/744403/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.