Bên trong phòng bệnh, Tiểu Trạch tán gẫu cùng Uất Sâm Dạ, nhìn thấy hắn tổng cảm thấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, cái loại cảm giác kì quái không nói thành lời
Ngược lại, Ngôn Dục dùng đôi mắt hoa đào ngoắc ngoắc nhìn hắn, không phải là hâm mộ cũng chẵng phải là ghen tị mà là chán ghét!
Uất Sâm Dạ bỗng nhiên đến thành phố A, kiểu như thần không hay quỷ không biết, nhưng làm người khác kinh ngạc nhất chính là hắn đi cứu Trình Mộ Thanh, bọn họ có quan hệ gì? Trực giác nói cho Ngôn Dục biết người đàn ông này nhất định không đơn giản trùng hợp xuất hiện như vậy! Cho nên Ngôn Dục cứ nhìn chằm chằm vào Uất Sâm Dạ
“Cái kia, cám ơn anh đã cứu tôi cùng Tiểu Trạch, thật cám ơn” Trình Mộ Thanh chân thành nói lời cảm tạ
Nhìn bộ dáng Trình Mộ Thanh nói lời cảm tạ, Uất Sâm Dạ câu thần nở nụ cười ” Xem ra, cô thật sự không biết tôi là ai rồi”
Những lời này nghe như thế nào lại không tự nhiên? Chẵng lẽ trong công việc cô đã từng gặp qua Uất Sâm Dạ sao? Bằg không sẽ không nói như vậy …
Xấu hổ cười ” Thật ngại, trí nhớ của tôi không được tốt lắm…”
“Mẹ … mẹ thật không biết chú ấy là ai sao?” Tiểu Trạch ngồi trên giường bệnh hỏi
“Ai?” Trình Mộ Thanh nhíu mày, cô hẳn là biết không?
“Chú ấy chính là Thượng Thúc Thúc á” Tiểu Trạch khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng cũng đã có chút máu lại
“Thượng Thúc Thúc?” Trình Mộ Thanh trau mày thật lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dua-cuc-cung-cho-toi/744366/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.