Biết Trình Mộ Thanh trở về, Tiểu Trạch trực tiếp chạy về nhà 
“Mẹ, chúc mừng mẹ bình an xuất viện nga~” Nhìn thấy Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch liền ột cái hôn thật to 
“Thank you” Trình Mộ Thanh nói xong, tiếp tục thu nhập đồ đạt 
“A? Mẹ, mẹ làm gì?”tiểu Trạch nhìn thấy cô sắp xếp đồ tò mò hỏi 
Trình Mộ Thanh suy nghĩ, sau đó nhìn Tiểu TRạch ” Tiểu TRạch, chúng ta quay về Milan được không?” 
Tiểu Trạch nhăn mặt, mày trau lại ” Tại sao?” 
“Công việc của mẹ đã hoàn thành rồi hơn nữa theo mẹ nơi này không hợp phong thủy, nếu ở đây sẽ không hay ho nên chi bằng chúng ta trở về Milan” Trình Mộ Thanh nói 
Tiểu Trạch biết, mẹ nhất định là trốn tránh ” Chính là mẹ, nơi này là nơi từ nhỏ mẹ lớn lên, mẹ bỏ được không?” Tiểu Trạch hỏi ngược lại 
Trình Mộ Thanh thùy mâu, sau đỏ nâng khởi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trạch ” chỉ cần có Tiểu Trạch, đi đến nơi nào cũng được, dù sao ở đây mẹ cũng không vấn vương gì, bên Milan mẹ vẫn có thể nuôi sống con” 
Tiểu Trạch nghĩ nghĩ, mẹ như vậy, khẳng định hơn phân nửa là vì ba, nếu không ngay từ đầu muốn trở về hiện tại lại muốn chạy đi 
“Mẹ, mẹ có thể đáp ứng Tiểu Trạch một việc không?” 
“Chuyện gì?” Trình Mộ Thanh hỏi 
“Một tháng, nếu một tháng sau mẹ vẫn muốn rời đi thì Tiểu Trạch sẽ theo mẹ đi” Tiểu Trạch nói ” Như vậy chỉ vì con không muốn mẹ lưu lại tiếc nuối” 
Nhìn thấy con trai, TRình Mộ Thanh tổng cảm giác đứa con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dua-cuc-cung-cho-toi/744321/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.