Wison uống ngụm rượu vang đỏ rồi chậm rãi hút một hơi thuốc nói với hắn.
"Lâu như vậy mà cậu vẫn không quên được sao ?"
"Lúc trước cậu chẳng phải cũng chạy khắp chốn tìm vợ đó sao"
Wison không nói đùa nữa, nét mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc ngồi thẳng dậy đối diện với Liên Trữ Hào.
"Cố Mạt Ly ẩn mình bốn năm rồi...cậu nên buông bỏ đi thì hơn"
"Là tôi có lỗi với cô ấy...sẽ không ai có thể thay thế được cô ấy trong lòng tôi"
"Liên Trữ Hào cậu lại nói được như vậy..đúng là làm cho người ta kinh ngạc"
Liên Trữ Hào khẽ cười nhạt cũng không mấy để tâm đến mấy lời đùa giỡn của hắn...thời gian trôi qua thật nhanh khiến cho người ta suýt nữa quên mất bản thân mình, lòng người cũng như thế..ai rồi cũng khác cũng sẽ nhận ta chân ái cuối cùng của cuộc đời mình.
Hắn đưa tay đặt ly rượu xuống bàn nhìn Wison rồi lại thôi thở dài dựa người về sau ghế mong lung nhìn lên trần nhà buồn bã.
...
Buổi chiều tà nắng nhẹ nhàng phũ xuống thành phố để cho người ta cảm giác thật bình yên và kết thúc sự mệt mõi của một ngày dài.
Cố Mạt Ly đi dạo dẫn theo con trai đến một căn chung cư cũ ở ngoại thành, đây là nơi gần với chỗ ở của Triệu Mạn Yên nhất.
Lần này về nước cô định sẽ làm việc một thời gian để dành một khoản tiền rồi mới quay về với gia đình nên đầu tiên cô cần một chỗ ở ổn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-tai-quan-lay-toi/1994110/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.