Ở Liên Trạch - vinh thự lớn của Liên Gia.
Liên Trữ Hào vừa đi vào đã bị Liên phu nhân kéo lại nói thì thầm mãi chuyện của cô gái đó.
"Trữ Hào..con có nghe mẹ nói không đấy"
"Mẹ..con sẽ báo đáp nếu gặp lại cô ta được rồi chứ"
"Cái thằng ranh này.."
Liên Tiểu Như trên lầu đi xuống, sắc mặt hơi kém đi lại chỗ của Liên Trữ Hào.
"Anh hai..em đến chỗ anh ở vài ngày được không"
"Sao vậy ?"
"Ba cứ bắt em phải đến gặp Nam nhị gia gì đó.."
Liên Tiểu Như vừa nói lại càng uất ức không thôi, dù là rất giận nhưng cũng không dám lớn tiếng ầm ỉ. Cô thật sự không muốn đến mấy buổi xem mắt thế này...
"Không được...nếu ba biết thì không chỉ là em xem mắt cậu ta không đâu"
"Nhưng mà..thôi được rồi, dù sao cũng là xem mắt"
Cô bé chịu thua, khuôn mặt bực tức không nói nên lời chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống sofa cùng Liên phu nhân ăn trái cây cho đỡ giận.
Liên Trữ Hào đột nhiên nhận được một cuộc gọi, nét mặt nghiêm nghị khó ưa phút chốc tan đi mà lại nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười thần bí.
"Nhớ tôi sao ?"
"Tôi có chuyện muốn nói với anh.."
Người con gái giọng nói mượt mà khiến hắn bị động tâm không khỏi mỉm cười nói tiếp.
"Tôi qua đón em..em ở đâu ?"
"Không cần..tôi ở công viên MaLa chờ anh"
Dứt tiếng thì máy cũng tắt, Liên Trữ Hào vội vàng rời đi mà không nghe thấy Liên phu nhân hỏi gì, chưa bao giờ Liên phu nhân nhìn thấy con trai mình nhận được một cuộc gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-tai-quan-lay-toi/150696/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.