Bóng đen bất ngờ ập tới, Tề Khang Vũ gấp gáp thở mạnh, cánh tay dùng lực đập liên tiếp vào cánh cửa gỗ. Mặc cho hắn gào thét, ra sức tông vào cánh cửa gỗ thì nó vẫn nằm im lìm, không chút xê dịch. “Có ai không? Giúp tôi… giúp tôi mở cửa.” Tề Trác Phong đứng trước căn nhà gỗ một lúc, rồi mới rời đi. Rõ ràng ông ta có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ Tề Khang Vũ, nhưng lại làm ngơ như không có chuyện gì. Sống lưng Mộng Tịch lạnh buốt, ánh mắt hết nhìn theo bóng lưng Tề Trác Phong lại nhìn sang căn nhà gỗ ở đằng kia. Cô bắt đầu lưỡng lự, nửa muốn đi mở cửa cho hắn, nửa lại muốn mặc kệ. Đến cuối cùng, cô vẫn hạ quyết tâm rời khỏi đó, đi vào trong nhà. Vừa ra khỏi khu vườn ở phía Nam, Mộng Tịch gặp Tề Trác Phong đang đi cùng với mấy người làm trong dinh thự. Ông ta vừa thấy cô đã vội chạy lại quan tâm, lo lắng hỏi han: “Mộng Tịch, con đi đâu từ nãy đến giờ thế? Con đi lâu quá, chúng ta cứ tưởng con đã xảy ra chuyện gì nên đang đi tìm đây.” “Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Con chỉ đi dạo loanh quanh ở đằng kia để hóng mát thôi.” Tề Trác Phong gật gật, rồi cùng Mộng Tịch và mọi người đi vào trong nhà. Cô ngước nhìn đồng hồ thấy đã trễ, liền xin phép lên phòng lấy áo khoác và túi xách để trở về biệt thự. Trở lại phòng khách, Mộng Tịch thấy Tề Trác Phong đang vui vẻ ngồi bên cạnh Thẩm Hà xem tin tức trên truyền hình. Cô giả vờ nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Tề Khang Vũ, rồi hỏi ông ta: “Cha có thấy Khang Vũ không? Từ nãy đến giờ con không nhìn thấy anh ấy.” Tề Trác Phong khẽ giật mình, khuôn mặt thoáng thất thần nhìn sang Mộng Tịch: “Con nói ta mới nhớ, ban nãy Khang Vũ cùng mấy người nữa đi tìm con ở khu vườn phía Nam. Mộng Tịch, con không gặp nó sao?” Nói rồi ông ta gọi một người làm đến hỏi chuyện, kết quả người kia cũng không biết Tề Khang Vũ đã đi đâu.
Mộng Tịch cười gượng gạo, thầm bái phục tài năng diễn xuất của Tề Trác Phong. Nhưng mà bây giờ cô cũng không thua kém ông ta chút nào, Mộng Tịch vờ như không biết chuyện gì mà làm ra vẻ lo lắng, nói: “Biết đâu Khang Vũ cũng như con, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi hóng mát thôi. Cũng đã trễ rồi, vậy con quay lại khu vườn tìm Khang Vũ, hối anh ấy về.” Tề Trác Phong gật đầu, gọi thêm mấy người làm rồi cùng Mộng Tịch ra ngoài vườn. Họ đi cùng nhau, gọi lớn tên của Tề Khang Vũ. Không một tiếng trả lời, họ tìm quanh khu vườn rồi vẫn không thấy hắn. “Còn mỗi căn nhà gỗ là chưa tìm. Hay là nó đang ở trong đó?” Tề Trác Phong gợi ý. “Cũng có thể lắm.” Mộng Tịch phối hợp đáp lại. Sau một vài tiếng động, cánh cửa được mở ra. Đèn trong phòng đã sáng trở lại, mọi người ùa vào bên trong, nhìn quanh căn nhà gỗ chật hẹp. “Tề thiếu ở bên kia, có phải không?” Một người lên tiếng. Tề Khang Vũ chui lủi trong một góc ở cạnh giường, cả người run lên bần bật vì sợ hãi. Hắn nghe tiếng động, ngước lên nhìn mọi người. Thần sắc hắn nhợt nhạt, nước mắt chảy ra ướt đẫm khuôn mặt tuấn tú. Tề Khang Vũ vội quay mặt sang chỗ khác, luống cuống lau đi khuôn mặt lem luốc. Hắn thở hắt một nhịp, mất một lúc mới bình tĩnh trở lại. Mặc kệ những lời hỏi thăm từ Tề Trác Phong, hắn lách qua tất cả mọi người, rời nhanh khỏi căn nhà gỗ. Tề Khang Vũ trở về phòng lấy áo khoác, khi xuống đến phòng khách tiện tay cầm luôn đồ của Mộng Tịch đang để trên ghế sofa. Tề Trác Phong bảo hắn với cô ở lại Tề gia ngủ một đêm, Tề Khang Vũ quả quyết từ chối. Hắn không nhiều lời, đưa ngay áo khoác và túi xách cho Mộng Tịch. Tề Khang Vũ gấp gáp di chuyển ra ngoài xe, muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng mà đột nhiên đầu hắn truyền đến cơn đau buốt, chìa khóa ở trên tay cũng rơi xuống đất. Hắn nặng nhọc cúi người, nhặt chìa khóa lên đưa cho Mộng Tịch.
“Lái xe đi.” Cô hờ hững nhận chìa khóa trong tay Tề Khang Vũ, ngồi vào xe khởi động động cơ. Hắn ngồi ghế phụ bên cạnh Mộng Tịch, sau khi thắt dây an toàn thì nhắm nghiền hai mắt, hai tay khoanh chặt trước ngực mà ngủ. Chiếc xe chạy băng băng trên đường, điều hòa bên trong thổi mạnh khiến người đàn ông kia không ngừng nhíu chặt mày. Chính xác thì hắn đang rất lạnh, song lại không muốn mở miệng bảo cô giảm điều hòa. Xe lên đoạn cầu cao tốc, Mộng Tịch bất ngờ đạp chân ga, dần dà tốc độ xe tăng nhanh đến chóng mặt. Bỗng chốc trong đầu cô có xuất hiện một suy nghĩ táo bạo, đó là lái chiếc xe đâm vào dải phân cách dưới chân cầu. Gϊếŧ chết Tề Khang Vũ, đồng nghĩa với việc cô đã trả được thù cho mẹ của mình rồi! “Chu Mộng Tịch, cô bị điên gì vậy? Mau giảm tốc độ.” Mộng Tịch mặc kệ lời của Tề Khang Vũ, đạp mạnh chân ga hết cỡ, lao nhanh về phía trước. Hắn hoảng hốt giành lấy vô lăng nhưng bị cô gạt phắt ra. Chiếc xe chao đảo trên cầu, vượt qua vài chiếc ô tô ở gần, phóng nhanh về phía trước. “Chu Mộng Tịch, cô muốn chết lắm đúng không? Vậy hãy trực tiếp đâm vào lan can cầu, tôi với cô lao xuống dưới cùng nhau chết đi.” Hắn rít một hơi dài, gằn mạnh lên từng tiếng. Lời của hắn như thức tỉnh điều gì đó trong người cô, Mộng Tịch chợt nhả bớt chân ga, căng thẳng điều chỉnh lại tốc độ. Cô cười khẩy, cảm thấy hình như bản thân nghĩ quá đơn giản rồi! Để Tề Khang Vũ chết như vậy sẽ là quá nhẹ nhàng với hắn. Mộng Tịch phải để hắn chứng kiến những người thân, những người mà hắn xem trọng phải trả giá cho tội lỗi mà họ từng gây ra cho cô trước đã. Tề Khang Vũ, hắn sẽ phải là mục tiêu trả thù cuối cùng của cô! Mộng Tịch phải khiến hắn ân hận, dằn vặt trong đau khổ đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời tội lỗi này. Xe chạy về biệt thự, phóng thẳng vào gara xe. Mộng Tịch xuống khỏi xe, trước khi vào trong nhà còn quăng lại cho Tề Khang Vũ một lời ẩn ý: “Tề Khang Vũ, anh tin đi, sẽ có ngày tôi cho anh được toại nguyện.” Giống như câu nói ban nãy của Tề Khang Vũ, sẽ có ngày cô với hắn ngồi trên một chiếc xe ô tô, lao xuống dưới cầu cùng nhau chết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]