Hết giờ thăm hỏi thân nhân, Chu Bá Thành và Mộng Tịch chia tay nhau trong nước mắt. Ông khuất dần sau khung cửa sắt, cô lững thững bước ra ngoài.
Mộng Tịch đứng dưới tán cây lớn, đôi mắt chậm chạp nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Dương Nghiêm. Rõ ràng anh nói sẽ đợi cô ngoài cổng, nhưng bây giờ cả người và xe đều không thấy.
Cô lấy điện thoại ra định gọi cho anh. Điện thoại vừa truyền đến tiếng chuông chờ đã nhanh chóng tắt ngấm, người ở đầu dây bên kia cố tình tắt máy! Mộng Tịch khẽ thở dài, đầu óc rối như tơ vò.
Tiếng bước từ đằng xa truyền đến ngày càng rõ, Mộng Tịch bất giác quay đầu, chạm phải bóng người mà cả đời này cô cũng không muốn gặp lại.
“Khang…Vũ.”
Cô quay người định bỏ chạy, nhưng chân còn chưa cất bước đã bị đám vệ sĩ của Tề Khang vũ bắt lại.
“Mang cô ta lên xe, đưa về biệt thự.”
“Tề Khang Vũ, thả tôi ra.”
Cô quằn người vùng vẫy, miệng vừa hét lên đã bị bọn chúng bịt miệng, nhét hẳn chiếc khăn vào miệng.
“Ưm…ưm…”
Hai tên mặc áo đen giữ chặt hai bên vai Mộng Tịch, áp giải cô lên xe. Cô không chịu phối hợp, ghì chặt chân xuống đất. Một trong hai tên đó rút con dao găm, dí thẳng vào khuôn mặt cô cảnh cáo:
“Biết điều chút đi, nếu còn cố chấp, đừng trách bọn này không khách sáo. Này, một nhát vào thẳng mặt, nhát tiếp theo chính là ở bụng của cô đấy.”
Mộng Tịch quay đầu lại nhìn Tề Khang Vũ, đổi lại là ánh mắt hững hờ, lạnh băng của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870162/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.