Mễ Yến Thanh gào thét thảm thiết, ngón tay bấu chặt vào tấm ga trắng trên giường bệnh. Tề Khang Vũ ôm chặt lấy cô ta, ra sức an ủi:
“Yến Thanh, em bình tĩnh lại đi. Anh ở đây, ở đây…”
“Khang Vũ, con của em, mắt của em huhu…Em không thấy gì cả.”
Tiếng nấc dồn dập cùng sự run rẩy của Mễ Yến Thanh càng làm cho Tề Khang Vũ hận Mộng Tịch đến thấu xương thấu tủy. Hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, răng nghiến chặt khi nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời của mình.
“Không sao, có anh ở đây. Anh nhất định sẽ giúp em lấy lại ánh sáng.”
Ban đầu mọi người cứ ngỡ Mễ Yến Thanh bị mất thị lực tạm thời, nhưng bác sĩ lại kết luận giác mạc của cô ta bị tổn thương, khả năng cao là mù vĩnh viễn.
Tề Khang Vũ ôm lấy Mễ Yến Thanh một lúc lâu, mãi đến khi cô ta ngủ thiếp đi, hắn mới rời khỏi. Tiếng cửa phòng vừa đóng lại, Mễ Yến Thanh đã mở to mắt, nở một nụ cười đắc ý.
…
Hơn hai tuần vật vã điều trị, chăm sóc đặc biệt, cơn nghiện thuốc của Mộng Tịch đã chấm dứt hoàn toàn. Đổi lại, người cô gầy khô, không còn tí sức nào, chỉ có chiếc bụng vẫn đang nhô to lên từng ngày.
“Không thể nào, Mễ Yến Thanh sao có thể bị mù được?”
Mộng Tịch không dám tin vào những lời Dương Nghiêm nói. Nếu như nói cô làm cô ta sảy thai, cô có thể miễn cưỡng nhận, còn nếu Mộng Tịch làm tổn thương giác mạc của Mễ Yến Thanh, cô không cam tâm!
Dương Nghiêm muốn tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870157/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.