Dương Nghiêm không gặp vấn đề gì quá nghiêm trọng, còn Mộng Tịch lại rất nguy kịch. Cô hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, tình hình diễn biến theo chiều hướng xấu.
“Anh nói sao? Cô ấy đang mang thai ư?” Dương Nghiêm nhất thời không tránh khỏi sự bàng hoàng.
Anh đưa tay lên ôm trán, chân trụ không nổi mà ngồi phịch băng xuống ghế nhựa đằng sau. Tim anh như bị bóp nghẹn theo câu nói của vị bác sĩ kia, thắt quặn. Rõ ràng là đoạn tình cảm này là sai trái, vậy hà cớ gì Dương Nghiêm cứ níu mãi không buông?
Anh thở dài thườn thượt, đẩy mình dựa hẳn ra đằng sau. Hai mắt Dương Nghiêm ghép hờ, ngón tay đan chéo lại với nhau đặt trước đùi.
“Cậu về nghỉ ngơi đi, nếu cô ấy có chuyển biến gì tôi sẽ gọi.” Đồng nghiệp vỗ vai an ủi anh. Dù không biết mối quan hệ giữa họ là gì, nhưng thấy Dương Nghiêm lo lắng cho cô gái kia như vậy, vị bác sĩ này cũng nhiệt tình giúp đỡ hết mình.
“Cảm ơn anh. Tôi ngồi ở đây chờ là được rồi.”
Dương Nghiêm ngồi khư khư ở ghế chờ trước phòng chăm sóc đặc biệt. Anh rõ là người ngoài, lại sốt sắng nhiều đến vậy. Còn những người gọi là người nhà kia, đều chưa thấy tăm hơi mặt mũi.
Vốn dĩ người nhà họ Tề, ai nấy cũng thờ ơ trước sự sống chết của Mộng Tịch. Người thì không biết, kẻ biết lại không thèm quan tâm đến!
“Nghiêm, con mau về nghỉ ngơi đi.”
Không biết từ lúc nào Dương Nghị đã đứng ở đó. Ông vỗ nhẹ vai Dương Nghiêm, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870145/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.