Mộng Tịch ở lại trong phòng bệnh một hồi lâu để chăm sóc Vương Lĩnh. Từ việc đút cho hắn ăn cháo, đến việc đảm bảo cho hắn uống thuốc, cô đều thực hiện nghiêm túc.
Mãi đến khi Vương Lĩnh ngủ say, cô mới rời khỏi phòng bệnh.
Đến lúc trở ra, cô ngồi nói chuyện với quản gia nhà họ Vương mới biết hắn bị chấn thương tủy sống, dẫn đến liệt hai chi dưới mà mất khả năng đi lại. Bác sĩ điều trị cũng từng nói khả năng phục hồi của hắn là cực kỳ thấp, nếu như không muốn nói là vô vọng. Nghe đến những lời này của bà, cô thấy choáng váng cả người.
Vương Lĩnh là người trọng sự hoàn hảo, cô sợ hắn sẽ không chịu đựng nổi cú sốc lần này.
Mộng Tịch vừa về đến biệt thự đã gọi liền cho Chu Bá Thành. Dù cho Vương Lĩnh không muốn nhận sự giúp đỡ của cô, song cô vẫn muốn thử.
Nhưng kết quả nhận lại khiến cô vô cùng hụt hẫng….
“Mộng Tịch, không phải là cha không muốn giúp. Nhưng con biết đó, dự án đầu tư cho Tề thị tiêu tốn một khoản rất lớn, hiện tại công ty không còn nhiều vốn lưu động. Nếu bây giờ giúp Vương thị, e rằng công ty sẽ chống đỡ không nổi mất.”
Cô tắt máy, rồi ngồi thu mình trên chiếc giường rộng lớn. Nghĩ kỹ vụ tai nạn của Vương Lĩnh, cô cứ thấy canh cánh trong lòng. Mộng Tịch tự hỏi nếu hôm đó cô nghe máy điện thoại của hắn, thì hắn có thoát khỏi kiếp nạn này không?
Mộng Tịch thở phào làn hơi vào trong không khí, ánh mắt cô rũ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870140/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.