Mộng Tịch đang không biết nên làm thế nào, đèn trong phòng đột nhiên sáng trở lại. Cô thở phào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tề Khang Vũ buông cô ra, tay lau mồ hôi trên trán, ngồi dựa lưng vào tường. Trông hắn đã tỉnh táo hơn, đôi mắt khép hờ an tĩnh.
“Thiếu gia, tiểu thư,..”
Mộng Tịch nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài liền lấy tay đập mạnh vào tường gỗ để tạo sự chú ý. Cô lấy hết hơi, nói lớn:
“Chúng tôi ở đây, ở đây này…”
Bọn họ như đã nghe thấy, cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Sau một vài tiếng động, cánh cửa gỗ được mở ra.
Mà người đầu tiên cô thấy là Tề Trác Phong, cha của hắn.
“Mộng Tịch, con không sao chứ?”
“Con không sao ạ.”
Tề Khang Vũ không nói không rằng, hắn đứng dậy, đi qua trước mặt mọi người, hướng về phía nhà chính. Hắn mặt không cảm xúc, vui hay buồn cũng không để người khác nhìn ra, cứ như vậy bình thản như mọi ngày, giấu nhẹm đi cái vẻ sợ sệt ban nãy trước mặt mọi người.
Mộng Tịch và mọi người cũng trở lại trong nhà. Tề Khang Vũ vào phòng lấy áo khoác, định ra về.
“Đi về thôi.” Hắn nói với Mộng Tịch.
Có lẽ đây là câu nói bình thường nhất mà Tề Khang Vũ chủ động nói với Mộng Tịch, từ khi hắn cưới cô đến bây giờ. Cô gật đầu, nhanh chóng lấy áo khoác rồi chào nhà họ Tề để ra về.
“Hay là ở đây một đêm đi, ngày mai rồi về.” Tề Trác Phong lên tiếng. Dường như ông ta nhìn ra được sự bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870115/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.