Hôm sau, Tống Phong Thời dậy sớm hơn Kim Lan Thù, mặc quần áo rửa mặt chuẩn bị đi làm trước hắn.
Kim Lan Thù bị động tĩnh của cậu đánh thức: "Dậy sớm vậy?"
"Xe của tôi bị hỏng nên hôm nay phải đón xe buýt đi làm." Tống Phong Thời quay đầu nhìn Kim Lan Thù, "Chỗ của cậu cách cửa hàng xa quá, tôi đành phải dậy sớm vậy thôi."
Kim Lan Thù nói: "Đừng có tự ngược, lát nữa tôi chở cậu qua đó."
Tống Phong Thời bật cười: "Cậu đây mới là đang tự ngược! Rõ ràng đâu có tiện đường đâu!"
"Tại sao không tiện đường được?" Kim Lan Thù nói: "Chẳng phải chỉ là một cái ở đầu nam cái còn lại ở đầu bắc thôi à?
Tống Phong Thời cảm thấy Kim Lan Thù thật sự ngủ mơ đến mức hồ đồ luôn rồi, tức giận nói: "Thế còn chưa đủ để gọi là 'Không tiện đường' nữa hả?"
"Tôi nói tiện thì chính là tiện." Giọng điệu của Kim Lan Thù vẫn cứ dửng dưng như vậy.
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Kim Lan Thù hoàn toàn không cần lo về việc đi làm muộn, vậy thì cứ thong thả đi.
Thế là, hai người cùng nhau đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, Kim Lan Thù lái xe đưa Tống Phong Thời đến trung tâm thương mại, Tống Phong Thời xuống xe ở gần đó rồi tự mình đi bộ đến cửa hàng Bảo Phạn Lưu, khi cậu đến nơi thì thời gian vẫn còn rất dư dả.
Kim Lan Thù nhìn thời gian hiển thị trên xe, quả thực hắn sắp muộn giờ làm rồi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/459444/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.