Bảo Tổng tài dùng ánh mắt căm phẫn trừng Kim Lan Thù: "Người như mày, sẽ hủy đi công ty của tao!"
"Điểm ấy tôi chỉ sợ là không thể gật bừa. Đầu tiên, công ty đã không phải là 'của ông'". Kim Lan Thù nhìn ông ta, "Quan trọng hơn chính là, chẳng phải do người lãnh đạo thất đức mới chính là đầu sỏ hủy đi công ty? Tôi nói không sai chứ?"
Bảo Tổng tức giận đến mức hàm răng phát run: "Mày! Mày biết cái gì?"
"Đúng vậy, tôi thì biết gì? Điều tôi biết chính là ông làm cho một nhãn hiệu thế kỷ như Bảo Phạn Lưu lung lay sắp đổ, là do Quỳ Long dùng vàng ròng bạc trắng đỡ nó dậy, nếu không phải như thế, nó đã sớm thành đống đổ nát, còn những người bị đè bẹp bên dưới lại không phải là ông, là 3000 nhân viên phải chịu cảnh thất nghiệp." Kim Lan Thù nói, " Tôi không thể không bội phục vận khí tốt của ông, vài tỷ cầm đi chơi, người khác lại phải giúp ông trả tiền."
"Tao..."
"Thất nghiệp đối với ông mà nói nhất định là không đau không ngứa. Bỏi vì ông có quỹ ủy thác gia tộc bảo hộ, coi như nếu phá sản, còn có thể lấy tiền từ quỹ ủy thác, vẫn như cũ là lái du thuyền, ngồi xe thể thao..." Kim Lan Thù đứng lên, lạnh lùng cao lớn, giống như một pho tượng nhìn xuống ông ta.
Kim Lan Thù cũng thu lại nụ cười thương nghiệp trên mặt, phảng phất như đang nói: Cho nên, tôi ghét nhất là con nhà giàu.
Kim Lan Thù năm đó ở Châu Âu học chuyên ngành "Quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/270974/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.