Tới ngày sinh nhật của Kim Lan Thù, anh vẫn không nhớ ra đó chính là sinh nhật mình.
Trịnh Thu Thục và Tống Phong Thời cũng đạt được thỏa thuận ngầm, không hề nhắc nhở Kim Lan Thù rằng hôm nay là một ngày quan trọng.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị tan sở, Tống Phong Thời đã nói với anh: “Em sẽ tan làm sớm, anh biết không đó?”
Thật ra, tuy Kim Lan Thù không nhớ hôm nay là sinh nhật mình, nhưng anh lại nhớ Tống Phong Thời đã ‘hẹn’ mình. Dĩ nhiên anh cũng nhớ phải mặc đồ long trọng, đừng nói quần áo, ngay cả qu@n lót cũng đổi cái mới.
Nhưng anh lại nói: “Cái gì? Anh rất bận, em nói rõ một chút.”
Vừa nghe Tống Phong Thời liền biết anh vẫn nhớ, bèn cười nói: “Oval Table. Em sẽ chờ anh ở đó.”
“Ừ, biết rồi.” Kim Lan Thù cũng nhớ đã lâu không hẹn hò với cậu, liền cũng có chút mong đợi: “Làm xong việc anh sẽ tới liền.”
Tống Phong Thời liền rời khỏi văn phòng.
Cậu vừa rời đi thì Âu Văn lại tiến vào, cầm một đống tài liệu, nói: “Dự án này có sự thay đổi, có cần mở cuộc họp bàn bạc ngay không ạ?”
Kim Lan Thù lật xem một chút, nhíu chặt lông mày: “Không phải còn nhiều thời gian sao? Ngày mai chúng ta không thể họp sao? Nhất định phải là hôm nay? Bây giờ là mấy giờ rồi, đều sắp tan ca rồi? Sắp tan ca mà còn mở họp? Đây không phải là muốn người ta tăng ca sao? Cậu định sắp xếp thế nào?”
“Tôi xin lỗi, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870200/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.