Người yêu sống chung mà cãi nhau một chuyện rất chuyện lúng túng.
Vì cuối cùng vẫn phải nằm chung giường.
Tống Phong Thời không định qua phòng khách, cũng sẽ không ngủ phòng khách, mà Kim Lan Thù thì càng không thể nhượng bộ.
Hai người lãnh đạm nằm trên giường, như hai thi thể bị nhốt chung một cỗ quan tài.
Hiếm khi Kim Lan Thù tức giận tới như vậy, lại hỏi Tống Phong Thời: “Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy? Phát sốt rồi ư?”
Tống Phong Thời ngước mắt nhìn trần nhà, nói: “Cậu có quan tâm tới tôi hay không?”
Kim Lan Thù cực kỳ kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Tôi cho cậu ăn ở trong nhà của tôi, vậy mà còn không phải quan tâm? Tôi là nhà từ thiện sao?”
Ban đầu, Tống Phong Thời đã rất thỏa mãn với biểu hiện này của Kim Lan Thù. Nhưng gần đây, cậu không còn có thể thỏa mãn vì chuyện đó nữa. Mặc dù cậu vẫn luôn tự nhủ rằng không nên buồn bực, nhưng vẫn không nhịn được mà cáu kỉnh và ủ rũ bởi đủ thứ chuyện.
Cậu luôn cảm thấy, trong lòng Kim Lan Thù cậu cũng không đặc biệt tới như vậy.
Tống Phong Thời cân nhắc hồi lâu mới nói: “Có phải cậu cảm thấy tôi cực kỳ phù hợp hay không?”
Kim Lan Thù không nhận ra ‘cái bẫy’ trong lời nói này, chỉ đáp: “Ừ, cậu rất phù hợp!”
Quả nhiên Tống Phong Thời không vui, nói: “Vậy nếu có người khác càng thích hợp hơn thì sao?”
Kim Lan Thù cảm thấy lời này rất vô lý: “Tôi sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870191/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.