Có vẻ đối phương mới trả lời hai câu, sắc mặt Kim Lan Thù nhất thời cứng đờ.
Anh sửng sốt nửa phút mới nói: “Là bà.”
Nghe thấy giọng điệu có vẻ xa lạ nhưng có lại phần quen thuộc, vừa bất ngờ vừa có phần tình cảm này — Tống Phong Thời liền nghĩ: Đây… chẳng lẽ là bạn trai cũ?
Kim Lan Thù nắm chặt điện thoại, liếc nhìn Tống Phong Thời rồi cầm điện thoại đi ra ban công thông với văn phòng.
Tống Phong Thời nhìn theo bóng lưng Kim Lan Thù biến mất phía sau cánh cửa, trong lòng ngũ vị tạp trần: Cậu ấy cố ý đi đến ban công nghe điện thoại, khẳng định là vì không muốn mình nghe được… Là ai? Rốt cuộc người gọi điện tới là ai?
Xét theo phản ứng của Kim Lan Thù, chỉ sợ là sự tồn tại này còn có tính uy hiếp hơn cả Phó Thừa!
Là bạn trai cũ sao?
A…
Bây giờ Kim Lan Thù và Tống Phong Thời chỉ cách nhau một bức tường, cánh cửa cũng không đóng…
Nếu muốn nghe trộm…
Không, một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa như Tống Phong Thời mình đây…
Làm sao có thể nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại?
Sau một phút, Tống Phong Thời đã víu lấy khe cửa mà nghe trộm.
Âm thanh của Kim Lan Thù vẫn rất lớn: “Ngài không cần để ý tới con, cũng không cần lo lắng, bây giờ con có bạn trai rồi, cậu ấy cũng đối xử rất tốt với con, phục vụ cực kỳ tốt.” (*)
Nghe đến đây, trong lòng Tống Phong Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870178/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.