Thời cơ không thể mất, một đi là không trở lại
Làm ăn đều là giành giật từng giây.
Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đã đặt chuyến bay gần nhất đến quận Ngô.
Tống Phong Thời ngạc nhiên hỏi: “Chỉ hai chúng ta?”
“Còn chưa đủ sao?” Giọng điệu của Kim Lan Thù tràn ngập sự miệt thị đối với kẻ địch: “Đối phó với loại ‘rác rưởi’ này, một mình tôi là thừa sức.”
Tống Phong Thời thực sự thán phục sự kiêu hãnh đến vô lý của Kim Lan Thù, dù đang trong hoàn cảnh nào. Vì vậy, cậu tức giận nói: “Một mình cậu là đủ rồi? Vậy tôi đến đó làm cái gì?”
Kim Lan Thù chạm vào má của Tống Phong Thời và cười nói: “Cậu là khán giả tốt nhất của tôi!”
“Tôi hiểu.” Tống Phong Thời nói: “Tôi tới là để chứng kiến tài hoa của cậu.”
Kim Lan Thù cười ha ha.
Sau đó, Tống Phong Thời nhanh chóng hiểu được, cậu không chỉ ở đây để làm một khán giả bình thường, bởi căn bản là Kim Lan Thù không thể làm chuyện đó một mình — Anh đã quen sống trong nhung lụa, rất nhiều chuyện đều không biết làm, ngay cả đặt trước nhà hàng cũng không hiểu. Tống Phong Thời liền đảm nhiệm vai trò của Âu Văn, hỗ trợ chạy trước chạy sau và giải quyết những việc vặt vãnh.
Tống Phong Thời cảm thấy mình đã nghiễm nhiên trở thành một tiểu phụ tá.
Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, ban đêm ở trong khách sạn liền oán giận nói: “Tại sao không gọi Âu Văn hoặc là Ruth?”
Kim Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870170/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.