Kim Lan Thù ngồi xổm bên cạnh thang máy lâu đến mức hai chân tê rần, trong lòng thầm mắng "đồ tra nam bội tình bạc nghĩa" Tống Phong Thời mấy nghìn lần.
"Tại sao cậu ta không đuổi theo mình?" Kim Lan Thù cứ luôn tự hỏi như vậy, "Chẳng lẽ cậu ta thật sự thích tên khốn kia?"
Kim Lan Thù vịn vào tường đứng thẳng dậy, hai chân run rẩy hồi lâu, hắn cứ đứng như vậy chờ cho hai chân bớt tê.
Nhưng chính lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng cửa mở, là Tống Phong Thời đi ra ngoài.
Kim Lan Thù thấy Tống Phong Thời rốt cuộc cũng chịu đi ra, liền vờ như không quan tâm, ngẩng cao đầu mặc kệ sự đời.
Tống Phong Thời thấy Kim Lan Thù ở đó, cũng giật mình, một lúc sau mới hoàn hồn lại hỏi: "Cậu, cậu vẫn còn ở đây à?"
"Tôi..." Kim Lan Thù lúc này mới cảm thấy quá mất mặt, liền quay đầu nói: "Tôi đang đợi thang máy!"
"Chờ thang máy mà lâu như vậy?" Tống Phong Thời có chút kinh ngạc, sau đó chỉ bảng điện tử bên cạnh thang máy, "Nhìn đây này, cậu còn chưa bấm nút!"
Kim Lan Thù khịt mũi nói: "Cậu đi đâu?"
Tống Phong Thời nói: "Tôi...tôi muốn đến tìm cậu."
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Kim Lan Thù rốt cuộc cũng buông xuống.
"Ồ?" Kim Lan Thù trên mặt có chút tự mãn, "Tìm tôi làm gì?"
Tống Phong Thời trầm mặc, do dự hồi lâu mới nói: "Tôi chỉ là cảm thấy giữa chúng ta có phải là có chút hiểu lầm?"
"Hiểu lầm?" Kim Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870155/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.