Tịch Thần Hạn lái xe rong ruổi cả đường.
Anh nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều từ xa, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ, khoé môi hơi cong lên.
Khi anh đang quay đầu xe thì cô lại kéo An Tử Dụ đi xuyên qua dải cây xanh, không nhìn thấy bóng hình đâu nữa.
Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ đi qua đi lại như con thoi ở trong rừng cây, cô sợ bị Tịch Thần Hạn nhìn thấy mình, cô sợ đến mức bàn tay đang hơi run rẩy.
Anh đến vườn hoa trường học làm cái gì vậy?
Lái xe nhanh như vậy đến đón Vũ Phi Phi sao?
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy mục tiêu của anh là cô?
“Kiều Kiều, cậu đang trốn ai vậy?” An Tử Dụ bị kéo đến mức bước chân lảo đảo.
“Mình có trốn ai đâu, mình dẫn cậu đi ngắm cảnh mà.”
“Kiều Kiều! Cậu và cậu Thần....” An Tử Dụ sớm đã nhận ra giữa Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn có cái gì đó không bình thường.
Nhưng Vũ Tiểu Kiều không nói, An Tử Dụ cũng không tiện hỏi nhiều.
“Chúng mình không thân, không quen biết, không rõ, không quá hiểu.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng vạch rõ quan hệ.
“Anh ấy đến trường học, có phải đến tìm cậu hay không?” An Tử Dụ lại hỏi.
“Sao có thể như vậy? Anh ấy nhất định là đến đón vợ chưa cưới của mình.”
Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ trở về ký túc xá từ con đường tắt, từ xa đã nhìn thấy dáng người cao lớn của Tịch Thần Hạn đứng dựa trước con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2296065/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.