“Vũ Phi Phi, nếu cô không phải vợ chưa cưới của Thần Hạn thì tôi đương nhiên phải lấy lại chiếc vòng tay này.”
Dương Tuyết Như vứt chiếc vòng tay vào trong túi xách của mình.
Bà ta không hy vọng Vũ Phi Phi luôn dùng chiếc vòng này để huênh hoang khoe khoang ở bên ngoài, khiến người ta cảm thấy Dương Tuyết Như bà ta làm ra chuyện cười như vậy, để mặc người ta chế nhạo sau lưng.
Vũ Phi Phi nước mắt rơi lã chã lắc đầu, chiếc vòng tay phỉ thuý kia là hy vọng cuối cùng của cô ta.
“Phu nhân Tịch, đừng....đừng mà.”
Nếu như không có chiếc vòng tay này thì cô ta sẽ thật sự hoàn toàn trở thành trò cười, cũng không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa.
Ít nhất có chiếc vòng kia thì cô ta còn có thể nói rằng, mẹ của Tịch Thần Hạn đã thừa nhận cô ta, nhưng do thủ đoạn của Vũ Tiểu Kiều quá cao minh, mê hoặc Tịch Thần Hạn, cướp mất Tịch Thần Hạn ra khỏi cô ta.
Dương Tuyết Như hừm lạnh một tiếng, “Còn không phải do cô không có bản lĩnh không nắm được trái tim của Thần Hạn sao? Bây giờ chạy đến chỗ tôi khóc lóc thì có tác dụng gì chứ?”
“Phu nhân Tịch, trước đó rõ ràng cậu Thần đối xử với cháu rất tốt, còn ở trước mặt bà nội nói sẽ không chịu bất kì ấm ức nào, không phải lúc đó bác cũng có mặt sao?”
“Hừm, vậy thì cô đi tìm nó đi. Thời gian ở đây khóc lóc với tôi thì không bằng tốn chút tâm sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295985/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.