“Tiểu Kiều, em nghe anh giải thích.....”
Tào Xuyên xông lên muốn nắm lấy người Vũ Tiểu Kiều, nhưng đã bị cô lạnh lùng tránh né.
“Tôi đã là vợ chưa cưới của Thần Hạn rồi, xin anh tự trọng.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều tràn ngập sự chán ghét và xa cách.
Trong đáy mắt Tào Xuyên xoẹt qua một tia tuyệt vọng, anh ta đột nhiên phịch một cái quỳ xuống đất.
“Tiểu Kiều, em không tha thứ cho anh cũng được, nhưng xin em nể tình chúng ta đã từng ở bên nhau mà giúp anh cầu xin với cậu Thần, xin anh ấy nương tay tha cho nhà họ Tào anh một con đường sống!”
Vũ Tiểu Kiều bị động tác đột nhiên này của anh ta doạ cho giật nảy mình, sau đó cô lại lùi về phía sau hai bước, không thể tưởng tượng mà nhìn anh ta.
“Anh.....anh làm cái gì vậy?”
“Mau đứng lên đi!”
Thế mà Tào Xuyên lại quỳ xuống trước mặt cô.
“Tiểu Kiều, anh cầu xin em, bây giờ chỉ có em mới cứu được anh, anh trai em thích anh như vậy, chắc chắn cũng hy vọng em giúp anh, nếu em không giúp anh thì anh không còn cái gì hết.”
Tào Xuyên nhìn thấy sự hoang mang và không nỡ trong mắt Vũ Tiểu Kiều thì càng ra sức khổ sở van nài.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của anh ta, trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cũng thấy chua xót.
Cô vốn là một cô gái tốt bụng, nghĩ đến việc Tào Xuyên đối xử với anh trai cô thực sự không tệ, khiến cô không kiềm được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295888/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.