Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều lên xe, khi rời khỏi bệnh viện chưa được lâu, Tịch Thần Hạn liền chú ý đến Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn nhìn về phía bệnh viện, gương mặt tràn ngập sự mong chờ.
Tịch Thần Hạn từ từ dừng xe lại.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc hỏi anh, “Sao lại dừng xe vậy?”
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, “Cũng không nghĩ gì cả, chỉ là rất cám ơn anh lúc nãy đã bảo vệ tôi ở trước mặt bà nội như vậy.”
“Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.” Cô cười hì hì với anh.
“Nói thật đi!” Vẻ mặt của Tịch Thần Hạn trở nên u ám, “Cô biết, tôi ghét nhất là giả dối.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng thu lại nụ cười nịnh hót trên mặt, khẽ hỏi, “Tôi muốn đi thăm anh trai, có được không?”
Đến bệnh viện mà lại đi như vậy, trong lòng cô rất khó chịu.
“Muốn đi thì cứ nói thẳng, còn nói dối.”
Điểm này, Tịch Thần Hạn thừa nhận là anh đã sơ suất rồi, cũng là sau khi rời đi mới nhớ ra, Vũ Tiểu Kiều nhất định là rất lo lắng cho anh trai của cô.
Anh nghiêng đầu sang nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô, cuối cùng cũng mềm lòng lại, “Được.”
Vũ Tiểu Kiều lập tức nở nụ cười, “Cám ơn!”
Tịch Thần Hạn ngớ người, như vậy cũng cần cám ơn anh sao? Người phụ nữ này coi anh ta là gì vậy? Là một chúa tể tàn khốc sao?
Anh cũng không hạn chế tự do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295878/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.