Sự bá đạo của Tịch Thần Hạn chưa từng cho Vũ Tiểu Kiều cơ hội có thể phản kháng.
Sau một hồi mây mưa, cô thở hổn hển mềm nhũn nằm trong lòng anh.
Anh vẫn là thích ôm cô từ phía sau, kéo cô vào trong lòng, giống như muốn đem cô hoà tan vào trong lồng ngực to lớn của anh, bị anh hoàn toàn kiểm soát.
Vũ Tiểu Kiều khẽ vuốt ve cánh tay anh, trong lòng cô có một chút ngọt ngào, cũng có một chút kích động.
Cô cắn môi khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, “Anh cũng rất muốn có......một em bé sao?”
“Đương nhiên, nhà họ Tịch mấy đời độc đinh rồi.” Tịch Thần Hạn nói.
“Tôi là muốn hỏi.....anh thật sự muốn có......một đứa con của hai chúng ta sao?” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều nhỏ hơn, nhỏ đến mức ngay cả cô hình như còn không nghe thấy.
Tịch Thần Hạn khẽ vuốt ve mái tóc đen óng của cô, “Có gì khác sao?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người lại, cô vốn cảm thấy có một chút khác biệt, nhưng bị câu hỏi này của anh khiến cho cô nghĩ không ra có gì khác biệt.
“Chỉ cần cô có thai thì chúng ra sẽ kết hôn.” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.
Vũ Tiểu Kiều xấu hổ đỏ ửng mặt lại, cô hơi hơi cúi đầu xuống, môi cô chạm vào cánh tay trơn bóng của anh, cô khẽ hôn lên da thịt của anh.
Cô cụp hai hàng lông mi xuống, lông mi của cô cọ vào da thịt anh, cảm giác ngứa ngứa lạnh lạnh, nhưng lại khiến cơ thể anh lại trở nên nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295867/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.