Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong vườn hoa ở cổng, cô dang hai tay ra đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc.
Cô chưa bao giờ cảm thấy giống như hôm nay, cảm thấy ánh nắng ấm áp như vậy, không khí trong lành như vậy, thế giới tốt đẹp như vậy.
Mẹ cô rất thích Tịch Thần Hạn, còn Tịch Thần Hạn lại chung sống với người nhà của cô cũng rất tốt, không có một chút ý chê bai nào, đây là trạng thái tốt nhất mà đời này cô mong đợi nhất.
Cô còn gửi tin nhắn cho An Tử Dụ, “An An, mình cảm thấy bây giờ hạnh phúc đang ở bên cạnh mình, mình hạnh phúc quá.”
Cô nhìn cây hoa hương dương đang đúng lúc nở hoa ở trong vườn, cô đột nhiên mỉm cười, trong đáy mắt cô xoẹt qua một tia xảo quyệt.
Cô ngắt bông hoa hướng dương xuống giấu ở sau lưng, chuẩn bị tặng cho Tịch Thần Hạn, nhưng phát hiện hình như sắc mặt của mẹ cô không quá tốt.
Tịch Thần Hạn và Cao Thuý Cầm đang ngồi ở ghế sofa nói chuyện.
Cao Thuý Cầm hỏi Tịch Thần Hạn, “Nhìn vết sẹo trên tay cậu Thần.....hình như rất dài, nhưng nhìn màu sắc sau khi khôi phục thì hình như miệng vết thương lúc đó chắc không sâu đúng không? Chỉ là va quệt qua bị thương đúng không?”
Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều lập tức trở nên cứng đờ, cô muốn xông lên ngăn cản mẹ cô lại, nhưng hai chân cô nặng như chì, không thể nhấc nổi một bước chân nào hết.
Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295860/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.