Vũ Tiểu Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, hoá ra hai ngày nay Tịch Thần Hạn không hề liên lạc với cô.
Một vài lời cũng không hề có, giống như biến mất vậy, không có một chút tin tức.
Cô nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, cô muốn gọi điện cho anh, nhưng ngón tay cô từ đầu đến cuối vẫn cứng đờ trên bàn phím, không thế nhấn xuống được.
Cô để mặc cho tâm trạng của mình hoàn toàn rơi xuống tận đáy, cô kiềm nén những giọt nước mắt trong khoé mắt, sải bước đi vào ký túc xá của trường học.
“Cái gì?” An Tử Dụ suýt chút nữa nhảy lên, “Mẹ cậu lại ngang ngược can thiệp vào chuyện của cậu sao?”
“Cậu gọi điện cho anh ấy đi, thật là, bố mẹ cũng đã gặp rồi, cũng đính hôn rồi, bây giờ đột nhiên lại không liên lạc nữa, chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không dám liên lạc với anh ấy, mình không biết nói với anh ấy như thế nào, cũng không biết giải thích như thế nào.”
“Mình cũng cảm thấy sợ hãi.....” Cô cúi thấp đầu xuống, “Mẹ mình lấy cái chết để ép buộc mình, thật sự là rất khiến người khác phải sợ hãi.....mình vô cùng sợ.”
“Rốt cuộc là tại sao vậy?” An Tử Dụ sốt ruột đi đi lại lại hãi.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không biết, đến bây giờ mình cũng không biết gì hết, mẹ mình không chịu nói, bà ấy chỉ ép bọn mình chia tay.”
“Anh ấy nói anh ấy không may mắn, sẽ mang đến tai hoạ cho nhà mình.”
“Mê tín!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295847/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.