Giọng nói uy nghiêm của Tịch Thần Hạn khiến Vũ Phi Phi toàn thân run rẩy, sống lưng lạnh toát.
“Cậu Thần....em, em, em.....” Vũ Phi Phi bị dọa đến mức sắp khóc.
Bây giờ sắc mặt của Tịch Thần Hạn thực sự rất dọa người, giống như có thể xuất hiện cơn mưa to gió lớn vào bất cứ lúc nào, cực giống tiếng gió đêm đang không ngừng rít lên ở bên ngoài cửa sổ.
Bạch Lạc Băng nhanh chóng kéo Vũ Phi Phi một cái, luống cuống đi rót một cốc nước.
“Cậu Thần, anh uống nước đi.” Bạch Lạc Băng cũng bị dọa cho hết hồn, nhưng may mà cô ta vẫn có thể thể ra sức giữ được sự bình tĩnh.
Tịch Thần Hạn hất cốc nước rơi xuống đất, một tiếng “bing” vang lên cốc nước vỡ tan tành.
“A......”
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đều bị dọa cho thét lên một tiếng chói tai, sau đó liên tục lùi về phía sau.
“Nói!”
Giữa khẽ răng của Tịch Thần Hạn cất ra một tiếng vô cùng lạnh lùng.
“Nói......nói cái gì vậy?” Vũ Phi Phi không nhịn được mà toàn thân trở nên run rẩy.
Khóe mắt hẹp dài của Tịch Thần Hạn dần dần nheo lại, ánh mắt nguy hiểm sắc nhọn như dao đâm xuyên qua trái tim người khác.
Vũ Phi Phi nghẹn ngào một tiếng, nước mắt dưng dưng trong hốc mắt, “Cậu Thần, em không biết gì hết, thật sự không biết gì hết.”
Cô ta không ngừng lắc đầu xua tay, dáng vẻ nói lắp rất đáng thương.
Khắp người Tịch Thần Hạn lập tức xuất hiện một lớp sương dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295815/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.