Bạch Lạc Băng bị dọa đến mức hét thất thanh lên, bởi vì Cung Cảnh Hào đã vớ lấy chai rượu vang ở trên bàn lên.
Cung Cảnh Hào nắm chặt chai rượu trong tay, liếc nhìn Bạch Lạc Băng ở phía trước mặt, cô ta ôm lấy đầu, toàn thân run lẩy bẩy không có chút hình tượng nào, không còn sự kiêu ngạo như thường ngày nữa.
Cung Cảnh Hào cong khóe môi lên, khinh thường cười khẩy.
“Cô cũng sẽ sợ sao?” Giọng nói của anh ta khẽ cất lên, nhưng lại lộ ra hơi thở đáng sợ lạnh lẽo.
Bạch Lạc Băng không ngừng lắc đầu, trong miệng cô ta phát ra âm thanh nghẹn ngào không rõ.
Cô ta và Cung Cảnh Hào quen biết nhau từ bé, cô ta rất hiểu tính cách hung ác tàn bạo của Cung Cảnh Hào, anh ta không phải là Tịch Thần Hạn, sẽ không vì đối phương có phải là phụ nữ hay không, chỉ cần chọc giận anh ta thì anh ta sẽ không nương tay.
“Em, em....em không biết, em đã chọc giận anh ở chỗ nào....” Bạch Lạc Băng không ngừng run rẩy, khẽ nói.
“Không phải cô rất thích uống rượu với tôi sao? Nào, chúng ta cùng uống một ly.” Giọng nói của Cung Cảnh Hào càng trở nên hung dữ.
Bạch Lạc Băng nắm chặt góc bàn ở phía sau lưng, như vậy mới không để cô ta bị mềm nhũn cả hai chân mà ngã nhào xuống đất.
“Đã rất muộn rồi....không.....không thể uống.....”
Cung Cảnh Hào kéo thẳng lấy mái tóc dài của cô ta lên, đau đến mức khiến Bạch Lạc Băng thét thất thanh lên.
“A.....”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295812/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.