Vũ Tiểu Kiều tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ đụng phải Vũ Phi Phi ở đây.
Vũ Phi Phi cũng không ngờ rằng sẽ đụng phải Vũ Tiểu Kiều ở đây.
Hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vũ Tiểu Kiều từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, cô nhìn đánh giá cách trang điểm vô cùng xinh đẹp và tinh tế của Vũ Phi Phi một cái, còn có bộ váy gợi cảm gần như trong suốt trên người cô ta, trong lòng cô trong chớp mắt xoẹt đột nhiên hiểu rõ.
Nhưng cô vẫn không chịu tin, nhưng thứ mà cô cô nhận thức ra được là sự thật.
“Tao hỏi mày, sao mày lại ở đây.” Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều trở nên hoảng hốt.
Vũ Phi Phi cười hừm một tiếng, cô ta khoanh hai tay trước ngược, “Hửm, tao ở đâu còn cần phải báo cáo với mày sao?”
Vũ Tiểu Kiều định xông lên phía trước, đi tìm chân tướng sự việc, nhưng lại bị Vũ Phi Phi chặn đường lại.
“Nhưng tao vẫn muốn nói cho mày biết về việc tại sao tao lại ở đây, haha....” Vũ Phi Phi cười haha, vẻ mặt dương dương đắc ý, khiến sống lưng của Vũ Tiểu Kiều trở nên lạnh toát.
Vũ Phi Phi khẽ liếc một cái về phía sau lưng, chính là phương hướng phòng của Tịch Thần Hạn, “Cậu Thần say rồi, uống đến mức rất say.”
Vũ Phi Phi vuốt ve trêu đùa mái tóc dài có màu đỏ thẫm của cô ta, cười rũ rượi.
Lúc này Vũ Tiểu Kiều lờ mờ nhớ ra chẳng trách giọng nói của người phụ nữ ở trong điện thoại lại quen thuộc như vậy, giọng nói này chính là giọng nói của Vũ Phi Phi.
“Hai người, hai người.....”
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc đến mức lùi từng bước từng bước về phía sau, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Vũ Phi không nói thêm câu nào, cô ta chỉ cong môi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Không phải cô ta không muốn nhân cơ hội hung hăng giẫm đạp Vũ Tiểu Kiều, mà là cô ta bị Đông Thanh cảnh cáo, không được nói nhiều, nếu không cô ta sẽ tự nhận lấy hậu quả.
Cô ta vẫn chưa có gan gây thêm một trận sóng gió nữa.
Nhiệm vụ cần thiết bây giờ của cô ta chính là bảo vệ lấy bản thân mình, nếu không con đường này nếu có một chút sơ suất thì cô ta sẽ muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Đúng lúc này, một nhóm phóng viên không biết từ đâu xông ra, đông như một đàn ong mật, lập tức bao vậy lấy Vũ Phi Phi và Vũ Tiểu Kiều, bọn họ cầm mic hướng về bọn họ nhao nhao truy hỏi.
“Hai cô Vũ đi cùng nhau, thật là một cảnh khó gặp.”
“Xin hỏi hai cô, đây là lần đầu tiên hai cô gặp nhau sau khi cô Vũ Tiểu Kiều đính hôn với cậu Thần sao?”
“Cô Vũ Phi Phi, bây giờ cô gặp được vợ chưa cưới chính thức của cậu Thần thì cô có tâm trạng như thế nào.” Một loạt mic chĩa vào Vũ Phi Phi.
Sắc mặt của Vũ Phi Phi trở nên cứng đờ, cô ta muốn chen ra, nhưng đám phóng viên đã bao vây chặt đến mức không có một khe hở.
Một loại chiếc mic đột nhiên lại chĩa vào Vũ Tiểu Kiều.
“Cô Vũ Tiểu Kiều, tại sao cô lại mặc quần áo của bệnh nhân vậy? Lẽ nào chuyện cô bị ốm nằm viện là sự thật sao? Cô có tiện nói xem tại sao cô lại nhập viện không?”
“Cô Vũ Tiểu Kiều, bây giờ cô nhìn thấy em gái rắp tâm cướp mất chồng chưa cưới của mình thì trong lòng cô có cảm nhận như thế nào vậy?”
“Nghe nói tình cảm giữa hai người vẫn luôn không hoà hợp, bây giờ có phải là vì quan hệ của cậu Thần mà hai người đã coi nhau là kẻ thù không đội trời chúng có đúng không?”
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô so với Vũ Phi Phi thì bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt lạnh lùng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi đột nhiên lại nhàn nhạt mỉm cười.
“Tôi cũng muốn nói một chút về chuyện này.” Vũ Tiểu Kiều cất cao giọng nói lên.
Tất cả phóng viên đều rất phấn kích, bọn họ giơ mic lên lần lượt chĩa vào Vũ Tiểu Kiều, ai nấy đều sáng rực mắt lên.
Tuy nhiên còn chưa đợi Vũ Tiểu Kiều lên tiếng thì Vũ Phi Phi vẻ mặt hoảng sợ cất cao giọng lên.
“Vũ Tiểu Kiều, mày muốn nói cái gì?”
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười, “Đương nhiên là nói....”
Cô kéo dài giọng nói, đi đến trước mặt Vũ Phi Phi, tuy gương mặt cô nhợt nhạt tiều tuỵ, nhưng lại lộ ra vẻ gầy gò yếu ớt khiến người khác thương xót.
Vũ Phi Phi bị doạ cho khiếp sợ, cô ta không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều.
Bây giờ danh tiếng của cô ta đã nhếch nhác, rất nhiều người đang mắng chửi cô ta cướp chồng chưa cưới của chị gái, nếu như Vũ Tiểu Kiều nói ra những lời gì không hay, thì cô ta sẽ hoàn toàn mất hết thể diện để gặp người khác ở thành phố Kinh Hoa.
Vũ Tiểu Kiều nhìn gương mặt bị dọa đến trắng bệch của Vũ Phi Phi, cô khẽ mỉm cười, “Tôi đương nhiên là muốn nói tình cảm của tôi và em gái là rất tốt.”
“Tuy trước đây bọn tôi có một số hiểu lầm không tốt, nhưng em gái đã thành khẩn xin lỗi tôi rồi, hơn nữa em gái còn đảm bảo rằng từ nay về sau sẽ không làm chuyện gì sai trái nữa.”
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười với ống kính, “Tôi quyết định sẽ cho em gái một cơ hội hối lỗi sửa sai, tha thứ cho em ấy, chấp nhận lời xin lỗi của em ấy.”
Vũ Tiểu Kiều chủ động nắm lấy tay Vũ Phi Phi, “Em gái, chi tin rằng em sẽ tìm được một người đàn ông yêu em thật lòng, có được hạnh phúc thuộc về em, chị chúc phúc cho em.”
“Đồng thời tôi cũng hy vọng nhận được sự chúc phúc thật lòng của em gái.”
Bây giờ Vũ Phi Phi căm hận đến mức không thể xe rách gương mặt đang nở nụ cười của Vũ Tiểu Kiều, nhưng ở trước mặt phóng viên, cô ta không thể nào làm như vậy, cô ta chỉ có thể nở ra nụ cười khó coi, làm ra bộ dạng tình cảm chị em thân thiết.
“Em gái....cám ơn..........sự chúc phúc của chị gái.” Vũ Phi Phi gần như nghiến răng nói.
Đám phóng viên giơ mic chĩa vào Vũ Phi Phi, “Cô Vũ Phi Phi, cô không nói thêm điều gì sao?”
“Cô Vũ Tiểu Kiều thân là chị gái cũng chúc phúc cô rồi, có phải chính miệng cô cũng nên chúc mừng chị gái không?”
“Đúng vậy cô Vũ Phi Phi, hai cô chúc phúc lẫn nhau một câu mới hợp với không khí ngày hôm nay.”
Vũ Tiểu Kiều mỉm cười nhìn Vũ Phi Phi, đợi lời chúc phúc của Vũ Phi Phi, nhưng đợi cả nửa buổi mà Vũ Phi Phi vẫn cứng đơ miệng lại mãi mà không thốt ra được chữ nào.
“Sao vậy? Em gái không muốn chúc phúc chị sao?” Vũ Tiểu Kiều khẽ lên tiếng hỏi.
Trong đáy mắt của Vũ Phi Phi xoẹt qua một tia hung ác căm hận không thể ăn tươi nốt sống Vũ Tiểu Kiều.
“Sao có thể như vậy chứ? Tôi đương nhiên phải chúc phúc chị gái.”
Vũ Phi Phi cười với ống kính, mỉm cười xinh đẹp, “Chị gái, em gái chúc chị và cậu Thần sống với nhau đến bạc đầu, mãi mãi hạnh phúc.”
Xung quanh đột nhiên vang lên một tràng pháo tay, đám phóng đều mỉm cười nói.
“Như vậy liền viên mãn rồi.”
“Còn tưởng rằng sẽ chụp được cảnh hai chị em đại chiến, không ngờ rằng lại là cảnh hai chị em tình cảm thân thiết với nhau.”
“Vở kịch tình yêu trắc trở của nhà quyền thế coi như kết thúc viên mãn.”
Đám phóng viên đều rất vui mừng, còn yêu cầu chụp mấy bức ảnh Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi nắm tay nhau, như vậy bọn họ mới chịu giải tán.
Đông Thanh đứng ở phía xa, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều xử lý đám phóng viên này rất ổn thỏa thì trên mặt anh ta cũng nở ra một nụ cười.
Vũ Tiểu Kiều thấy đám phóng viên rời đi thì mới thở phào một hơi, nhưng lại có một phóng viên quay lại hỏi.
“Cô Vũ Tiểu Kiều, cô mặc quần áo bệnh nhân thì sao lại xuất hiện ở những nơi như quán bar này vậy? Cô đến đây làm gì vậy?”
“Còn có cô Vũ Phi Phi, sao cô cũng ở đây vậy? Trước đó bọn tôi nhìn thấy cậu Thần, cũng chính là ngồi uống rượu ở quán bar này.”
Ánh mắt nghi ngờ của đám phóng viên nhìn vào Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi, “Lẽ nào hai cô đến đây là đến tìm cậu Thần sao?”
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy.
Lúc này, nếu nói cô và Vũ Phi Phi cùng nhau đến tìm Tịch Thần Hạn thì dám phóng viên có khứu giác nhạy cảm này sẽ sinh nghi.
Tuy bọn họ diễn một vở chị em tình cảm thân thiết, nhưng cũng không đến mức cùng nhau đến quán bar tìm Tịch Thần Hạn.
Vũ Tiểu Kiều há miệng ra, nhưng rất lâu mà cô vẫn không tìm được từ hợp lý.
May mà đúng lúc này, Đông Thanh sải bước đến, dẫn theo người bảo vệ Vũ Tiểu Kiều, chặn đám phóng viên đang có nghi ngờ này lại.
“Xin lỗi, thiếu phu nhân nhà chúng tôi không khỏe, không thể trả lời phỏng vấn được nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]