Rất nhiều phóng viên quây xung quanh cô ta, bọn họ lần lượt chĩa mic về phía cô ta, truy hỏi cô ta về việc người phụ nữ trong bức ảnh tin đồn tình ái với Cung Cảnh Hào có phải là cô ta hay không.
Vũ Phi Phi cười nói với đám phóng viên kia, “Người phụ nữ trong ảnh thật sự không phải là tôi.”
Đám phóng viên lại lên tiếng hỏi, “Bạn học của cô Vũ ở đại học Strickland nói rằng bình thường cô Vũ và cậu Cung ở trường học cũng thường xuyên qua lại với nhau, đám bạn học này cũng nói nhìn dáng lưng ở trong ảnh thật sự rất giống cô Vũ.”
Vũ Phi Phi khẽ nở nụ cười, “Nếu nói ở trường học, người thường xuyên hay qua lại nhiều với cậu Cung thì phải kể đến chị tôi, đám bạn học ở đại học Strickland đều biết, chị tôi và cậu Cung bắt đầu từ năm nhất đã qua lại rất nhiều với nhau rồi.”
Vũ Phi Phi phát hiện bản thân mình lỡ lời nên đã nhanh chóng bịt miệng lại, “Được rồi, tôi phải đi thăm chị rồi, tạm thời không nói nữa.”
Đám phóng viên thấy dáng vẻ của Vũ Phi Phi như vậy thì liền ồ lên.
“Có phải cô Vũ Phi Phi đang muốn tung tin gì đúng không a?”
“Với lại tại sao cô Vũ Tiểu Kiều lại nằm viện vậy? Thật sự cô Vũ Tiểu Kiều chỉ bị cảm lạnh thông thường hay sao?”
“Nếu như là cảm lạnh thông thường thì tại sao khi đưa đến bệnh viện thì lại liền tiến hành cấp cứu vậy? Đã xảy ra chuyện gì ở bên trong vậy?”
Vũ Phi Phi vẻ mặt khó xử, “Tôi thật sự không tiện nói chuyện này, mấy người vẫn nên đừng hỏi nữa, chị tôi chỉ bị cảm lạnh nên nằm viện, cấp cứu thì chắc là do chị ấy bị hôn mê khá nghiêm trọng.”
“Hôn mê sao? Cảm lạnh bình thường sẽ bị hôn mê sao?” Đám phóng viên lại nhạy cảm túm được chỗ sơ hở trong lời nói của Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi trở nên lo lắng, “Tôi thật sự không thể nói thêm về chuyện này được nữa, tôi không rõ đâu.”
Vũ Phi Phi vội vội vàng vàng đi về phía trong bệnh viện, nhưng cô vẫn bị đám phóng viên chặn lại.
“Cô Vũ, cô có tiện nói rõ một chút được không? Rốt cuộc giữa cô Vũ Tiểu Kiều và cậu Cung có quan hệ gì vậy? Tôi nghe nói giữa bọn họ hình như có chút chuyện gì đó.”
“Cô Vũ, có phải lần này cô Vũ Tiểu Kiều nằm viện là do có liên quan gì với cậu Cung không vậy?”
“Lẽ nào người phụ nữ có hành động thân mật với cậu Cung ở trong ảnh là cô Vũ Tiểu Kiều sao?”
Rất đông phóng viên truy hỏi khiến vẻ mặt của Vũ Phi Phi trở nên khó xử, nhưng trong lòng cô ta lại vui mừng đến mức nở hoa.
Đây chính là hiệu quả mà cô ta mong muốn, chỉ cần đám phóng viên nảy sinh nghi ngờ, vậy thì mối quan hệ tế nhị giữa Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều sẽ càng ngày càng được truyền rộng đi khắp nơi.
Một khi tin đồn được truyền từ miệng đám phóng viên thì sẽ khiến cho tất cả mọi người đều biết, cho dù là tin đồn giả thì cũng tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Sao nhà họ Tịch có thể để cho một người phụ nữ có tin đồn tình ái với người đàn ông khác bước vào cửa cơ chứ?
Hơn nữa người đàn ông kia còn là Cung Cảnh Hào, cháu ngoại của Tịch Thần Hạn.
Vũ Phi Phi nở nụ cười, xông ra khỏi vòng vây của đám phóng viên, cô ta thành công đi vào bệnh viện, khoé miệng cô ta nở một nụ cười tươi như hoa dương dương đắc ý.
Nhưng còn chưa đợi đến khi cô ta đi đến phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều thì cô ta đã nhìn thấy Tịch Thần Hạn sải bước đi về phía cô ta.
Trên người anh luôn có một luồng khí thế bá đạo của bậc đế vương vô cùng lớn mạnh và khiến cho người khác phải khiếp sợ, khiến cho bất cứ ai gặp anh đều phải cảm thấy kính sợ.
Vũ Phi Phi vội vàng đứng vững bước chân, trái tim cô ta đột nhiên co thắt lại, trong đáy mắt cô ta lộ ra sự ái mộ không thể nào che giấu được.
Người đàn ông như vậy mới là chốn đi về trong đời này của Vũ Phi Phi cô ta.
“Cậu Thần!”
Cô ta nũng nịu gọi một tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn không có một chút tình cảm nào lướt qua người của Vũ Phi Phi, “Cô đến làm cái gì vậy?”
Giọng nói của anh cũng lạnh lùng đến mức không có bất kỳ chút nhiệt độ nào.
“Em đến thăm chị gái em.” Vũ Phi Phi nở một nụ cười xinh đẹp dịu dàng, cô ta thể hiện tất cả vẻ tốt đẹp nhất của mình ra cho anh xem.
Nhưng Tịch Thần Hạn từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô ta lấy một cái.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích của cô.” Tịch Thần Hạn nghiêm giọng lại nói.
“Cậu Thần, anh đang nói cái gì vậy, em nghe mà không hiểu.” Vũ Phi Phi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đêm hôm qua, Tịch Thần Hạn uống say, ý thức của anh trở nên không tỉnh táo, chắc không biết cô ta đã làm gì anh.
Cho dù anh biết thì cô ta chỉ cần sống chết nói là do anh chủ động lột quần áo của hai người, vậy thì cô ta chính là người bị hại vô tội rồi.
“Cậu Thần, anh, anh, anh không thể tuyệt tình như vậy được.”
Vũ Phi Phi có dáng vẻ nước mắt rơi lã chã, cô ta lau khoé mắt ẩm ướt của mình.
Trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn đã xuất hiện sự mất kiên nhẫn, “Triệu tập nhiều phóng viên ở bên ngoài cổng bệnh viện như vậy, cô lại muốn gây sóng gió gì vậy?”
Vũ Phi Phi nhanh chóng lắc đầu, “Em không có, em thật sự không có, em thật sự lo lắng cho chị gái, nên đến thăm chị ấy.”
“Đủ rồi Vũ Phi Phi, người phụ nữ của Tịch Thần Hạn tôi mà cô cũng dám động vào sao? Có phải cô quên mất sự cảnh cáo của tôi giành cho cô rồi không?”
Vũ Phi hít một ngụm khí lạnh, cô ta đột nhiên lùi về phía sau một bước, cô ta phản ứng theo bản năng nắm chặt hai tay của mình lại.
Cô ta đương nhiên nhớ rõ sự cảnh cáo của Tịch Thần Hạn đối với cô ta, anh từng nói, nếu cô ta dám động vào Vũ Tiểu Kiều nữa thì anh sẽ khiến cô ta bị mất một ngón tay.
Vũ Phi Phi đột nhiên cảm thấy sống lưng của cô ta trở nên lạnh toát, sắc mặt trắng bệch như giấy.
“Cậu Thần, cậu Thần....thật sự không phải là em....”
Tịch Thần Hạn từ từ tiến sát lại gần cô ta, sự lạnh lùng ở trên người anh giống như sắp đóng băng tất cả mọi vật lại vậy.
Vũ Phi Phi cảm thấy ngạt thở, cô ta run lẩy bẩy nhìn anh, giọng nói càng trở nên yếu ớt và ngắt quãng.
“Thật sự không phải là do em.....tất cả đều là do Bạch Lạc Băng làm....”
“Hức hức....”
Vũ Phi Phi khóc thành tiếng.
“Cho dù không phải là do Bạch Lạc Băng làm thì Vũ Tiểu Kiều và Cung Cảnh Hào đã....bọn họ đã.....lẽ nào anh cũng không quan tâm sao?”
“Em thật sự yêu anh, em thật lòng lòng dạ yêu em, tại sao anh cứ không nhìn thấy em vậy?” Vũ Phi Phi túm lấy Tịch Thần Hạn, vừa khóc vừa oán thán nói.
“Vũ Tiểu Kiều vốn không xứng với anh, cô ta vốn không yêu anh thật lòng, tại sao anh không nhìn thấy em vậy?”
Tịch Thần Hạn đẩy tay Vũ Phi Phi ra, “Đừng khóc lóc ở trước mặt tôi, tôi không phải là người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc gì.”
“……”
Vũ Phi Phi nhìn thấy sự lạnh lùng tàn nhẫn trong đáy mắt anh thì lập tức nín khóc.
“Cho dù cô ta mập mờ quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác, tin đồn tình ái ở khắp nơi thì anh cũng không chia tay với cô ta sao?” Vũ Phi Phi nhẫn nhịn sự đau lòng, khẽ hỏi anh.
“Cô nhớ cho kỹ, cô ấy là vợ của Tịch Thần Hạn tôi, bắt đầu từ khi chúng tôi đính hôn thì tôi đã không định chia tay với cô ấy rồi.”
Tịch Thần Hạn ngắt đoạn từng chữ một, mỗi một chữ đều sắc như dao, đâm vào trái tim mềm mại của Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi đột nhiên lùi về phía sau hai bước lớn, lẩm bẩm nói, “Tại sao? Tại sao? Anh thật sự yêu cô ta sao?”
Tịch Thần Hạn không trả lời cô ta, anh vứt lại một câu rồi lạnh lùng rời đi.
“Đừng tưởng rằng bố cô là thị trưởng, cô lại là em gái của Tiểu Kiều thì tôi không thể động vào cô.”
Toàn thân Vũ Phi Phi cứng đờ ở trong hành lang, cô ta ra sức hít thở nhưng hình như vẫn không thể xoa dịu lồng ngực ngạt thở khó chịu của cô ta.
Tại sao?
Tại sao lại là như vậy?
Đúng lúc này, Dương Tuyết Như gọi điện đến.
“Vũ Phi Phi, tôi cho cô cơ hội, nhưng cô làm việc như thế nào vậy? Sáng sớm hôm sau tôi bảo phòng viên đến đó, nhưng chỉ nhìn thấy có một mình Thần Hạn ở trong phòng.”
“Cô chết ở đâu vậy?”
Vũ Phi Phi há miệng, “Tối qua cháu thất bại rồi, không thể thành công được, nhưng....”
“Đồ ngu đần này, cơ hội tốt như vậy mà cũng không nắm bắt được. Tôi còn tưởng rằng tung ra tin đồn tình ái của cô và Thần Hạn lên báo thì có thể giúp cô một tay, nhưng cô hoàn toàn là người không thể nâng đỡ được.”
“Với bản lĩnh này của cô còn muốn có được Thần Hạn sao? Cả đời này của cô cũng đừng mơ mộng đến nó nữa, cũng đừng liên lạc với tôi nữa.”
Dương Tuyết Như nói xong liền ngắt điện thoại, hoàn toàn không cho Vũ Phi Phi cơ hội giải thích.
Tuy cô ta không thành công, nhưng trong tay cô ta có ảnh thân mật không mặc quần áo của cô ta và Tịch Thần Hạn, như vậy cũng có thể gây chấn động cả thành phố Kinh Hoa.
Cô ta nhanh chóng gọi điện lại cho Dương Tuyết Như, nhưng số điện thoại của cô ta đã bị Dương Tuyết Như cho vào danh sách chặn, vốn không thể gọi được.
Vũ Phi Phi nhìn về phía phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, khoé mắt của cô ta từ từ nheo lại, cô ta đột nhiên nở nụ cười.
“Được thôi, nếu tôi không có được, vậy thì Vũ Tiểu Kiều, mày cũng đừng hòng có được.”
“Chỉ cần những bức ảnh này được công bố ra ngoài, thì tao sẽ khiến mày và Tịch Thần Hạn hoàn toàn chia tay nhau, tao không sống yên ổn thì ai cũng đừng hòng muốn sống yên ổn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]