Chương trước
Chương sau
Tịch Thần Hạn đem tin tức sắp kết hôn với Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng công bố ra bên ngoài.

Bây giờ trong cả thành phố Kinh Hoa, hầu như ai cũng biết Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn sắp kết hôn.

Phản ứng của mọi người cũng giống nhau, đều rất kinh ngạc.

Tin tức đính hôn của nhà quyền thế có rất nhiều, nhưng cuối cùng có thể thật sự kết hôn với nhau thì không nhiều.

Tô Nhất Hàng biết tin tức này thì cả trái tim của anh ta lập tức trở nên đóng băng.

Anh ta ngồi ở trên ghế sofa ở trong nhà, anh ta rất muốn cuộn tròn mình lại để khiến mình trở nên ấm áp hơn một chút, nhưng cho dù là cuộn tròn như vậy thì có thể thật sự ấm áp sao?

Bây giờ mở tivi lên thì đều là tin tức Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều sắp kết hôn, điều này khiến anh ta càng khó thể chịu đựng được.

Anh ta nhìn căn nhà trống rỗng của nhà mình, đột nhiên cảm thấy cả thế giới này đều trở nên lạnh ngắt.

Đột nhiên, anh ta nở nụ cười.

“Như vậy cũng tốt, chỉ cần em hạnh phúc là được.”

Điện thoại của Tô Nhất Hàng reo lên, chính là do mẹ Tô gọi đến.

“Nhất Hàng, bệnh tình của bố con vừa mới ổn định lại, chuyện trước đó con đồng ý thì không thể được nuốt lời đâu.”

“Tối nay mẹ hẹn Lạc Băng và bố con bé bàn một chút về chuyện hôn sự của bọn con, con không được có biểu hiện không tốt.

Tô Nhất Hàng khẽ “ừm” một tiếng, sau đó anh ta không nói thêm bất kỳ tiếng nào nữa.

Bây giờ anh ta đã mất hết ý chí, đầu óc trở nên trống rỗng, không có bất kỳ suy nghĩ nào.

Đến lúc chạng vạng tối, Tô Nhất Hàng cũng không nói thêm bất kỳ câu nào.

Cho đến khi quản gia giục anh ta ra khỏi nhà thì anh ta mới từ ghế sofa đứng dậy, từng bước từng bước đi ra khỏi nhà họ Tô.

Mẹ Tô và Tô Nhất Hàng đến nhà hàng đã được đặt sẵn trước.

Mẹ Tô thấy sắc mặt của Tô Nhất Hàng không tốt thì dặn dò một hồi, nhưng Tô Nhất Hàng cũng không nói câu nào.

Bạch Lạc Băng và bố cô ta là Bạch Trấn Hải vừa mới đến nhà hàng thì bên ngoài liền đổ cơn mưa.

Mưa rơi càng lúc càng to, những hạt mưa rơi dày đặc ở trên nền đất, khắp nơi lập tức trở nên ẩm ướt.

Tô Nhất Hàng nhìn dòng người ở bên ngoài cửa sổ, ai nấy đều vội vội vàng vàng, rõ ràng lúc nãy con phố còn đông đúc, vậy mà trong chớp mắt lại trở nên không có một bóng người.

Cũng không biết lúc này Vũ Tiểu Kiều có ở ngoài đường không, liệu cô có mang ô hay không?

Liệu có bị bị dầm mưa....

Anh ta đang trầm tư suy nghĩ thì bên tai liền truyền đến tiếng cười của Bạch Lạc Băng.

“Bác gái, trời đột nhiên đổ mưa, khiến không khí oi bức trở nên mát mẻ hơn nhiều.”

Mẹ Tô nhiệt tình chào hỏi và mời Bạch Lạc Băng và Bạch Trấn Hải ngồi.

Bọn họ nói chuyện phiếm một lúc sau đó liền đi vào chủ đề chính, đương nhiên là xác nhận ngày kết hôn của Tô Nhất Hàng và Bạch Lạc Băng rồi.



“Ông Tô đang nằm viện nên hy vọng bọn chúng có thể mau chóng kết hôn. Nhất Hàng đã tốt nghiệp rồi, nó sẽ vào công ty để tiếp quản công ty, Lạc Băng cũng học năm bốn đại học rồi, cũng không phải đến trường học thường xuyên nữa rồi, vừa hay để bọn chúng kết hôn, cũng có thời gian đi hưởng tuần trăng mật.” Mẹ Tô cười nói.

Bạch Trấn Hải sớm đã hy vọng Tô Nhất Hàng và Bạch Lạc Băng mau chóng kết hôn, ông ta đương nhiên không có ý kiến gì đối với sự sắp xếp của nhà họ Tô rồi.

Bạch Lạc Băng tình tứ nhìn Tô Nhất Hàng, “Nhất Hàng, còn anh thì sao?”

“Không có ý kiến gì.” Tô Nhất Hàng nghe theo nói.

Bây giờ anh ta giống như con rối không có cảm giác, để mặc người nhà tự sắp xếp.

Bạch Lạc Băng nở nụ cười, “Vậy thì đều nghe theo sự sắp xếp của mẹ Tô.”

Mẹ Tô quyết định ngày kết hôn sẽ vào 1 tháng sau, ngày đó là ngày hoàng đạo.

Bạch Trấn Hải cũng nở nụ cười gật đầu đồng ý.

Tô Nhất Hàng vẫn luôn không lên tiếng, trong lòng Bạch Lạc Băng cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

“Nhất Hàng, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh không thể nhiệt tình với em một chút sao?” Bạch Lạc Băng khẽ nói với Tô Nhất Hàng.

Mẹ Tô và Bạch Trấn Hải không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ coi như hai bọn họ đang thì thầm tình ý, hai người nhìn nhau một cái, liền nở nụ cười đứng dậy nhường chỗ cho hai người trẻ.

“Cô muốn tôi nhiệt tình với cô như thế nào?” Bạch Lạc Băng nhìn thấy rõ ánh mắt chán ghét của Tô Nhất Hàng.

“Làm phiền anh có chút thái độ được không? Chúng ta sắp kết hôn rồi!” Bạch Lạc Băng tức giận.

“Đây chính là thái độ của tôi! Cô còn không hài lòng sao? Cô còn muốn tôi thế nào?” Tô Nhất Hàng đột nhiên đứng dậy, đầu cũng không quay lại mà sải bước rời đi.

“Nhất Hàng! Nhất Hàng....”

An Tử Dụ lúc này cũng ở nhà hàng này, cô ta đang ăn cơm với đối tượng xem mắt mà người nhà sắp xếp.

Cô ta nhìn thấy Tô Nhất Hàng từ trên lầu bước xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta liền nói một câu “Xin lỗi” với đối phương rồi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Tô Nhất Hàng.

“Nhất Hàng!”

“Tử Dụ?”

Tô Nhất Hàng nhìn một cái, trên bàn ăn có một người đàn ông đẹp trai ngồi đó, thế là anh ta lập tức hiểu ra.

“Người nhà em lại sắp xếp đối tượng xem mắt cho em sao?” Tô Nhất Hàng hỏi.

An Tử Dụ nở nụ cười, “Bây giờ cơ bản đã xác nhận rồi, không được coi là đối tượng xem mắt nữa, cũng được coi là đối tượng kết hôn rồi.”

“Nhanh như vậy sao? Thân phận anh ta thế nào? Sao anh không quen biết anh ta vậy?” Tô Nhất Hàng kinh ngạc chau chặt mày lên.

“Anh ấy tên là Thẩm Tinh Châu, không phải người có xuất thân từ nhà quyền thế! Nhà có một công ty nhỏ, cũng được coi là con nhà giàu.” An Tử Dụ che giấu sự đau buồn trong lòng, cố gắng giữ nụ cười trên môi.

“Tử Dụ, em không nói đùa chứ?”

An Tử Dụ lắc đầu, “Thực ra cũng rất tốt, yên ổn một đời, bao nhiều người cầu còn không được.

Tô Nhất Hàng lại nhìn Thẩm Tinh Châu ở phía không xa một cái, tuy anh ta đẹp trai, nhìn thì cũng rất được, nhưng ở trong mắt anh ta lại có một sự kín đảo khiến người ta nhìn không thấu, khiến người ta rất không thoải mái.

“Nhân phẩm thì sao? Tính cách thì sao? Em đã điều tra rõ chưa? Sao em lại đồng ý kết hôn vậy?” Tô Nhất Hàng chất vấn hỏi.

“Còn anh thì sao? Không phải cũng biết, rõ ràng biết không phù hợp với bản thân mà cũng đồng ý kết hôn với người ta sao?” An Tử Dụ hỏi vặn lại.



“Em và anh khác nhau!”

“Có gì khác nhau chứ?”

Tô Nhất Hàng nhìn về phía cơn mưa to ở bên ngoài cửa sổ, anh ta đột nhiên hít sâu một hơi, “Nếu như người chung sống cả đời với anh không phải cô ấy thì vậy thì anh ai cũng không sao hết.”

An Tử Dụ cũng nhìn về phía cơn mưa to ở bên ngoài cửa sổ một cái, “Đúng vậy, là ai cũng không sao hết.”

Sau đó, An Tử Dụ lập tức nở một nụ cười.

“Nhưng ít nhất người bên cạnh chúng ta, còn có một người hạnh phúc, cũng coi như đã được an ủi rất nhiều.”

Tô Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn An Tử Dụ, anh ta biết cô ta đang nói đến Vũ Tiểu Kiều.

“Cô ấy....thật sự sẽ hạnh phúc sao?” Tô Nhất Hàng mệt mỏi hỏi.

“Đương nhiên! Bây giờ cô ấy rất hạnh phúc!” An Tử Dụ khẽ mỉm cười.

“Chỉ mong như vậy.”

Tô Nhất Hàng không hề quay đầu lại đi ra khỏi nhà hàng, để mặc cho cơn mưa to rơi xuống ướt sũng người anh ta.

An Tử Dụ muốn xông ra ngoài, nhưng cô ta lại bị một bàn tay to lớn cản lại rồi đưa cho cô ta một cái ô.

“Tử Dụ, bên ngoài đang mưa to, cẩn thận bị dầm mưa.” Thẩm Tinh Châu khẽ mỉm cười với An Tử Dụ.

Sự kích động muốn xông ra ngoài trời mưa của An Tử Dụ bởi vì sự ngăn cản của Thẩm Tinh Châu mà lập tức mất đi dũng khí đó.

Cô ta mỉm cười xin lỗi Thẩm Tinh Châu, “Bạn học của em, bạn tốt, thật ngại quá.”

“Không sao.” Thẩm Tinh Châu nhìn trời mưa to ở bên ngoài, “Trời đang mưa to, để anh đưa em về đi.”

“Không cần đâu, em tự mình lái xe về.”

“Vẫn cứ để anh đưa em về nhà đi, vừa hay đến nhà hỏi thăm bác trai và bác gái. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, cũng không thể không để anh đến nhà chứ?”

“......được thôi.”

Thẩm Tinh Châu cầm ô lên, một tay ôm lấy vai của An Tử Dụ, đi ra khỏi nhà ăn.”

An Tử Dụ rất không thoải mái, cô ta vùng vẫy, nhưng Thẩm Tinh Châu lại cười nói.

“Chúng ta sắp kết hôn rồi, sao em vẫn thận trọng như vậy?”

An Tử Dụ ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt sáng rực nhưng lạnh lẽo của Thẩm Tinh Châu thì nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.

Tuy hai người từng gặp nhau mấy lần, bình thường cũng nói chuyện rất nhiều trên điện thoại, nhưng An Tử Dụ vẫn không thể nảy sinh cảm giác thân quen và thân thiết với Thẩm Tinh Châu.

Tuy xuất thân của Thẩm Tinh Châu cũng không phải là con nhà quyền thế, nhưng cử chỉ và lời lẽ lại lịch sự, đối xử với mọi người thì khiêm tốn nhã nhặn, rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của An Tử Dụ.

Đặc biệt là khi Thẩm Tinh Châu cười thì trong mắt của anh ta giống như có một luồng gió xuân ấm áp.

Cực giống....

Ánh mắt của Tô Nhất Hàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.