Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đều bị tin tức mới nhất ở trên mạng làm cho kinh ngạc.
An Tử Dụ chỉ vào ảnh ở trong điện thoại, ngón tay trở nên run rẩy.
“Đây là....đây là Vũ Phi Phi sao?”
Rất lâu sau, Vũ Tiểu Kiều mới có thể trở về trạng thái bình thường, gật đầu một cái.
“Bọn họ đang làm gì vậy? Thể hiện tình cảm sao?” An Tử Dụ vẻ mặt đờ ra.
“Như vậy cũng...cũng quá là dọa người đi mất. Ngược lại giống như tự bôi nhọ mình!”
Vũ Tiểu Kiều tắt trang tin tức, cất điện thoại đi, “Ai mà biết được chứ? Cung Cảnh Hào vốn đã không bình thường. Không phải ở trong trường mọi người đều thầm gọi anh ta là kẻ điên sao?”
“Nhưng mình thấy biểu cảm của Vũ Phi Phi rõ ràng là không tình nguyện!” An Tử Dụ lại nhìn những bức ảnh đó, lắc lắc đầu.
“Hai người này ở bên nhau, cũng coi như là cấu kết với nhau làm việc xấu, đúng là hợp nhau!”
Tin tức ở trên mạng, chính là hàng loạt những bức ảnh làm xấu khi Cung Cảnh Hào dính mặt vào mặt Vũ Phi Phi, hoặc là Vũ Phi Phi bị Cung Cảnh Hào làm đủ các kiểu nhào nặn mặt.
“Tốt xấu cũng đường đường là con gái thị trưởng, đăng những bức ảnh này lên cũng quá là nhức mắt.”
“Nhưng bây giờ Vũ Phi Phi cũng coi như là mở mày mở mặt.”
“Đúng vậy! Kế tiếp những tin tức sau khi cô ta náo loạn sắp trở vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa thì bây giờ cô ta lại được coi là được đẩy lên đầu ngọn gió, lại trở nên hot hơn đúng không?”
Những người xung quanh bàn tán xôn xao.
“Bây giờ tôi thấy cô ta giống như đang lấy lòng mọi người, cố ý thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Thể hiện tình cảm cũng không cần dùng những bức ảnh làm xấu này chứ?”
“Có phải là do cô ta không trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa nên bị chịu đả kích dẫn đến thần kinh không bình thường rồi không?”
“Haha....”
……
Vũ Phi Phi đẩy Cung Cảnh Hào ở trước mặt ra, cuối cùng cô ta bị mất kiểm soát, “Anh đủ chưa vậy?”
Cung Cảnh Hào giơ điện thoại lên, nhắm vào khuôn mặt tức giận đến mức trở nên hung dữ của Vũ Phi Phi, lại chụp một bức ảnh nữa.
“A......”
Vũ Phi Phi tức đến mức gào thét lên.
Nhưng kết quả lại bị Cung Cảnh Hào chụp thêm mấy bức ảnh nữa.
“Cung Cảnh Hào, anh đủ chưa vậy?”
“Còn chưa đủ, tôi muốn đăng đủ 100 tấm, chúng ta tuyệt đối có thể trở nên hot, hơn nữa có thể che phủ những tin tức kết hôn của những người kia.
“Anh là đồ điên!”
“Đúng! Tôi chính là đồ điên.” Cung Cảnh Hào bóp lấy cằm của Vũ Phi Phi, “Có cần dính mặt lại để chụp thêm tấm nữa không?”
Vũ Phi Phi hất bỏ bàn tay to lớn của Cung Cảnh Hào ra.
Vũ Phi Phi căm hận trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào, “Anh là đồ điên, anh rõ ràng đã đồng ý với tôi, là muốn công khai ảnh của tôi và Tịch Thần Hạn.”
Cung Cảnh Hào cầm lấy điện thoại của Vũ Phi Phi, xóa hết không để lại một bức ảnh nào trong điện thoại của Vũ Phi Phi.
“Anh lại dám lừa tôi!” Vũ Phi Phi tức giận lên án Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi một cái, lại nhìn những bức ảnh trong điện thoại của mình, anh ta lật xem một loạt bức ảnh chụp chung với Vũ Phi Phi, lựa chọn mấy bức rồi gửi cho phóng viên.
Anh ta cũng không biết anh ta bị làm sao.
Vốn đã liên lạc xong với phóng viên, hơn nữa còn nói có tin tức lớn muốn tung ra, cũng chuẩn bị gửi những bức ảnh lưu trong điện thoại của Vũ Phi Phi cho phóng viên.
Chỉ cần gửi đi thì Tịch Thần Hạn chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Vậy thì hôn sự của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều tự nhiên cũng sẽ bị hủy bỏ.
Cho dù Vũ Tiểu Kiều khoan dung như thế nào, cũng sẽ không chịu nổi, người đàn ông sắp kết hôn với mình, lại cùng em gái của cô có những bức ảnh trần như nhộng ở trên giường như vậy.
Nhưng khi sắp gửi cho phóng viên thì Cung Cảnh Hào đột nhiên lại hối hận.
Để khiến cho phóng viên không nghi ngờ, anh ta đã miễn cưỡng cùng Vũ Phi Phi chụp các kiểu ảnh “thân mật”, sau đó gửi cho phóng viên.
“Anh là đồ điên, anh thật sự tưởng rằng tôi không còn bản sao lưu khác sao? Trong máy tính của tôi, không biết đã copy bao nhiêu bản gốc.”
Vũ Phi Phi lớn tiếng hét lên.
Sắc mặt của Cung Cảnh Hào đột nhiên trở nên đen kịt, “Vũ Phi Phi, cô có biết rõ cô đang nói chuyện với ai không?”
Lúc này Vũ Phi Phi mới bừng tỉnh, cô ta lùi về phía sau từng bước một, quay người co cẳng chạy đi.
Nhưng hai người đều không chú ý đến phía không xa có một paparazzi đang cầm máy ảnh, nở nụ cười gian tà, sau đó anh ta biến mất trong biển người qua lại....
Vũ Phi Phi một lần nữa trở thành đề tài bàn tán xôn xao, danh tiếng của cô ta một lần nữa bị hủy hoại.
Cô ta ở trên đường đi đi lại lại rất lâu, sau đó nhanh chóng chạy về nhà tìm Vũ Kiến Trung giúp đỡ.
Nhưng không ngờ rằng, khi Vũ Kiến Trung nhìn thấy cô ta thì câu đầu tiên nói lại là.
“Mau đi chuẩn bị đi, một lát nữa Tiểu Kiều về nhà ăn cơm.”
“Cái gì vậy?”
“Còn không mau đi chuẩn bị đi.” Vũ Phi Phi hét lên nói.
Vũ Phi Phi hung hăng nghiến răng, cô ta chỉ có thể quay về phòng.
Vũ Kiến Trung hẹn Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều về nhà ăn cơm.
Vũ Tiểu Kiều sắp kết hôn với Tịch Thần Hạn rồi, Tịch Thần Hạn cũng nên đến thăm nhà ông ta một lần.
Cũng không thể để người bên ngoài nói anh không coi trọng Vũ Tiểu Kiều, nên không thèm đến nhà thị trưởng Vũ lấy một lần.
Vũ Phi Phi ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ ân ân ái ái của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều thì tức đến mức không để xông lên tách bọn họ ra.
Vũ Kiến Trung vẫn luôn khách sáo mời rượu Tịch Thần Hạn, Tịch Thần Hạn cũng coi như nể mặt ông ta, tuy không uống cạn ly rượu, nhưng mỗi lần đều nhấp một ngụm nhỏ.
Vũ Kiến Trung cười đến mức không khép được miệng lại, “Bây giờ chúng ta cũng coi như thân càng thêm thân rồi. Thật sự là quá tốt, đáng để chúc mừng. Chúng ta uống thêm một ly nữa.”
Vũ Kiến Trung uống một ngụm, cười nói với Vũ Phi Phi, “Con ấy, bắt đầu với cậu Cung từ khi nào vậy mà cũng không nói với bố một tiếng.”
“Lại còn giấu bố mẹ, có phải nếu không bị lộ ra thì cũng không định nói với bố chuyện này không?”
Vũ Kiến Trung cười to giọng, vẻ mặt vui vẻ.
Bây giờ Vũ Phi Phi đang vô cùng tức giận, lòng dạ rối bời đến tận cực điểm, nghe thấy Vũ Kiến Trung nói như vậy thì cô ta chỉ muốn hất tung bàn ăn lên nổi giận.
Vũ Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, nâng ly lên nói, “Chúc mừng em gái.”
Vũ Phi Phi hoàn toàn muốn nổ tung lên.
Tôn Hồng nhanh chóng ở dưới đáy bàn kéo Vũ Phi Phi, bà ta khẽ lắc đầu với Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi dùng sức hít sâu một hơi, cô ta cố gắng nở một nụ cười khó coi ở trên mặt, cô ta nhìn sang Tịch Thần Hạn ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, hàm ý nói.
“Chị đừng chúc mừng em vội, người nên nói một tiếng chúc mừng chắc là em.”
Vũ Phi Phi rót một ly rượu, cô ta giống như là đang kính rượu Vũ Tiểu Kiều, nhưng ly rượu lại hướng về phía Tịch Thần Hạn.
Vũ Phi Phi lại ở trước mặt mọi người, biểu thị tình cảm khác với Tịch Thần Hạn.
Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều xuất hiện vết nứt.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn cũng trở nên cứng đờ.
Vũ Kiến Trung nhanh chóng kéo lại không khí, “Được rồi, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng Tiểu Kiều.”
“Được, được, chúc mừng Tiểu Kiều!” Tôn Hồng cũng nhanh chóng hùa theo, bà ta lại ngầm kéo Vũ Phi Phi một cái.
Nhưng Vũ Phi Phi lại vẫn không biết bớt phóng túng, cô ta vẫn tiếp tục khiến không khí trở nên không vui.
“Cảnh Hào còn nói với em, đợi đến khi em gặp chị, thì nhất định phải thay mặt anh ấy nói chúc mừng chị, anh ấy rất hy vọng nhìn thấy chị hạnh phúc.”
Sau đó, Vũ Phi Phi lại làm như không có chuyện gì than thở một tiếng.
“Cảnh Hào cũng là có lòng rồi, mấy năm nay, các bạn học trong trường học đều nhìn thấy rõ ý của anh ấy đối với chị.”
“Tuy bây giờ đều đã trở thành quá khứ, nhưng em vẫn không tránh khỏi có chút than vãn, chị đừng trách em nhắc lại chuyện cũ.”
“Cậu Thần cũng không trách tội em chứ? Haha....”
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn đã đen kịt như mực, giống như có thể nhỏ ra nước mực vậy, anh nắm chặt ly rượu, khớp xương cũng từng chút từng chút trở nên trắng bệch.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều co thắt lại, sau lưng cô lập tức toát một lớp mồ hôi lạnh.
Tịch Thần Hạn ở mặt này, sự khoan dung rất ít, cực dễ ghen.
Câu nói này của Vũ Phi Phi, coi như là vừa hay chạm vào giới hạn của Tịch Thần Hạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]