Việc phủ xanh công viên trong bệnh viện Đức An được làm rất tốt, cây xanh ở khắp mọi nơi và hương hoa xộc vào mũi
Vũ Tiểu Kiều đi phía trước, Tào Xuyên im lặng đi theo sau. Vũ Tiểu Kiều đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tào Xuyên: “Tiền viện phí của anh trai tôi có thật là do anh trả không?”
Đôi mắt của Tào Xuyên chứa đựng sự dịu dàng: “Còn cả tiền vay nặng lãi của ba em, anh cũng đã giúp ông ta trả nợ rồi.”
“Hai trăm vạn nặng lãi…anh cũng trả rồi?” Vũ Tiểu Kiều có chút thất vọng.
Chẳng trách mà Lý Thành Sơn lại trở nên nhiệt tình với Tào Xuyên như vậy. Bằng nhiên cô cảm thấy hơi mỉa mai. Nếu Tào Xuyên có thể cho cô vay ba trăm vạn ngay từ đầu, cô sẽ không cần phải đến hộp đêm Kim Sa Than, cũng sẽ không dính líu gì tới Tịch Thần
Han. Trong mắt Tào Xuyên, gia đình cô luôn là một gánh nặng. Làm thế nào mà đột nhiên lại tốt bụng như vậy, trả nhiều tiền một lúc như thế?
Hào phóng như vậy thật không có chút gì giống với Tào Xuyên.
Đối với tình hình hiện tại của Vũ Tiểu Kiều, đây thực sự là điều rất tuyệt vời. Cô không cần phải bán mình cho Tịch Thần Hạn vì sự ép buộc của Lý Thành Sơn nữa. Cho dù bây giờ mối quan hệ của cô với Tịch Thần Hạn là gì đi nữa. Cô cũng không muốn dính líu đến tiền bạc và bị Tịch
Thần Hạn coi thường. Viên đá nặng nề đè lên bờ vai yếu ớt của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng được gỡ bỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/1711097/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.