Cuối cùng Cao Thủy Cầm cũng đã được thả ra khỏi đồn cảnh sát.
Vũ Tiểu Kiều chạy một mạch tới ôm mẹ nhưng bà lại đẩy cô ra rồi vội vã lên xe. “Tiểu Kiều, không cần nói gì cả, bây giờ mẹ chỉ muốn gặp
Tùng Tùng. Mấy ngày ở đồn cảnh sát, người khiến Cao Thủy
Cầm lo lắng nhất chính là Vũ Thanh Tùng.
Con trai yêu dấu của bà.
Vũ Tiểu Kiều hụt hẫng “Dạ” một tiếng, cứ cảm thấy trong tim mình trống rỗng nhưng rồi lại lập tức mỉm cười.
Cuối cùng mẹ cũng được ra ngoài rồi, quá tốt rồi! Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng theo mẹ lên xe, cùng mẹ về nhà.
Về đến nhà Vũ Thanh Tùng liền nhào lên, ôm chặt Cao Thủy Cầm. Tuy anh ấy bị bệnh nhưng cơ thể lại phát triển tự nhiên, thân hình cao lớn của anh ấy suýt chút nữa làm Cao Thủy Cầm ngã xuống đất. “Có phải Tùng Tùng nhớ mẹ rồi không? Mẹ về rồi, con trai ngoan của mẹ.” Cao Thủy Cầm nâng mặt Vũ Thanh Tùng lên, mất ngân ngấn nước. Vũ Thanh Tùng rúc vào lòng mẹ làm nũng, còn muốn nhảy lên người mẹ, đòi mẹ bồng.
Sắc mặt Cao Thủy Cầm rất xanh xao, giọng nói cũng tỏ ra gắng gượng Tùng Tùng, con đã lớn rồi, mẹ không bồng nổi con nữa rồi. Mẹ hơi mệt, mẹ ngồi trên sofa ôm Tùng Tùng có được không?”
Vũ Thanh Tùng vui vẻ dắt tay mẹ, kéo mẹ ngồi trên ghế sofa. wong 20. Lar la col
Vũ Tiểu Kiều thấy anh mình vui như vậy thì cuối cùng cũng đã yên tâm, nở một nụ cười xinh đẹp.
Ngay lúc này cô cảm thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/1711050/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.