Vũ Tiểu Kiều đứng trong căn phòng tối như mực không có lấy một ánh đèn, cô không dám tiến về phía trước nửa bước.
Cô không biết người đàn ông được gọi là “cậu Thân” kia ngồi ở đâu, căn phòng tối om, cô chẳng nhìn thấy gì hết.
Cô thử tiến về phía trước một bước rồi lại dừng lại. “Cậu Thần” này liệu có phải là một tên biến thái có sở thích quái dị hay không?
Nếu không sao lại không bật đèn cơ chứ?
Cô siết chặt đôi bàn tay, cổ lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói. “Tôi, tôi… Tôi không phải.
Cô muốn giải thích mình không phải phục vụ ở đây, chỉ mong đối phương đừng làm khó có, nhưng vừa mở miệng định giải thích liền nghe thấy một giọng đầy từ tính phát ra từ phía sâu trong góc phòng. “Lại đây.
Giọng anh rất nhẹ nhưng lại ẩn chứa khí thế ra lệnh bá đạo, khiến người nghe vô thức thuần phục.
Vũ Tiểu Kiều hướng về phía giọng nói kia phát ra, lần mò tiến về phía trước.
Trong phòng rất tối, cái gì cũng không thấy, bỗng nhiên đụng phải đồ vật nào đó, cô liền thò tay sờ thử…
Chắn chắn đây là đôi chân của đàn ông, cơ thịt rần rồi, chạm vào có cảm giác săn chắc. “Sờ đủ chưa?” Tịch Thần Hạn thấp giọng hỏi. “A!”
Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức lùi về sau mấy bước, không biết lại đụng phải cái gì liên ngã nhào xuống đất. manquyen ru toi
Trong lòng cảm thấy kinh hoàng, cô nhìn về phía người đàn ông ấy, tuy không rõ khuôn mặt ra sao nhưng trong bóng tối lại thấy rõ đôi mắt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/1711043/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.