Cung Cảnh Hào đạp một phát làm cửa phòng ký túc xá bật
Hằn bước thẳng về phía Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt u ám.
Đây là một tên ác mal
Nét mặt này, dáng vẻ này chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
An Tử Dụ sợ Cung Cảnh Hào gây bất lợi cho Vũ Tiểu Kiều, bèn vội vàng đứng chần trước mặt cô, thỏ thẻ kháng nghị: “Cậu Cung, đây… đây là ký túc xá nữ.” An Tử Dụ nói xong chợt cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc.
Đại học Strickland là sản nghiệp của nhà họ Cung, Cung Cảnh Hào là cậu chủ của tập đoàn Cung thị, cho dù hắn muốn vào nhà vệ sinh nữ cũng chẳng có ai dám ngăn cản chứ đừng nói chi đến ký túc xá nữ.
Cung Cảnh Hào đẩy An Tử Dụ gầy yếu ra, thân hình cao lớn đứng sững trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều run lên, bất giác lùi về sau một bước.
Cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài vẫn còn đang nhỏ nước, đôi mắt cũng dập dềnh sóng nước, trong sáng long lanh như một đứa trẻ bị dọa sơ.
Cung Cảnh Hào nhìn cô chăm chăm, trong đôi mắt đen nhánh lộ rõ vẻ khinh thường. Hắn dời mắt nhìn sang cây xương rồng non nớt yếu ớt bên cạnh máy tính, con ngươi đen nhánh khẽ căng ra, lóe lên vẻ ác độc.
Hắn cầm chậu cây xương rồng lên rồi úp thẳng lên đầu Vũ Tiểu Kiều.
Trong nháy mắt, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến mức không khí như động lại.
An Tử Du lấy tay che miệng, tiếng hét sợ hãi phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/1711037/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.