Chương trước
Chương sau
Editor: May

Cô thật sự có loại ảo giác, nếu Lạc Ương Ương thật xảy ra chuyện gì, Phong Thánh sẽ đại khai sát giới.

“……” Lạc Ương Ương cười cười với Vưu Vưu, không nói chuyện.

Trong những ngày ở chung với Phong Thánh, thật ra cô có nhận thấy được thay đổi của anh.

Chỉ là, trước kia cô không muốn đi nhìn thẳng vào mà thôi.

Vưu Vưu còn muốn nói cái gì, nhưng phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phong Thánh xuất hiện ở cửa.

Phong Thánh tới, Vưu Vưu cũng không dám lại bồi Lạc Ương Ương nữa, lập tức liền buông tay cô ấy ra đứng lên: “Cậu trước nghỉ ngơi, buổi chiều tớ phải về trường học, tan học lại đến thăm cậu.”

“Ừ.” Lạc Ương Ương gật đầu.

Vưu Vưu cúi đầu đi ra ngoài, cô không dám ngước mắt liếc nhìn Phong Thánh một chút nào.

Vừa rồi cô giống như nói vài lời nói xấu Phong Thánh, sẽ không bị anh nghe được chứ?

Nếu như bị anh ta nghe được, anh ta sẽ không tìm người thu thập cô đi?

Hu hu, đừng mà!

Khi Vưu Vưu vẻ mặt buồn bực đi đến đại sảnh, vừa lúc gặp Á Tuyền tiến vào từ cửa lớn.

Á Tuyền nhìn thấy Vưu Vưu, trực tiếp đi qua, đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng: “Này.”

Vưu Vưu nhìn thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt cô, không hiểu ra sao mở to mắt tròn, không dám nhận: “Làm gì?”

“Cho cô.” Á Tuyền lời ít mà ý nhiều nói.

“Vì sao phải cho tôi?” Vưu Vưu càng khó hiểu.

Cho cô thẻ ngân hàng, thẻ khẳng định là tiền, nhưng vì sao phải cho cô tiền?

Á Tuyền trầm mặc vài giây, tựa hồ là suy nghĩ phải nói như thế nào: “Cho cô phí thông báo tin tức.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.