Vốn dĩ lời nói này của cô ấy chỉ là đang uyển chuyển bày tỏ, nhưng khi đến tai của Phó Dật Trần, thì anh lại cảm thấy áy náy. Anh áy náy nhìn cô, ngón tay chạm nhẹ lên gò má cô: “Kết hôn với anh, ấm ức cho em rồi.” 
Trái tim cô cảm thấy chua xót, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bàn tay đang dừng ở trên má mình, nhìn anh đầy chân thành: “Anh có biết điều ước sinh nhật năm đó của em là gì không?” 
Phó Dật Trần lắc đầu, tỏ ý không biết. 
“Nguyện vọng của em là… Hi vọng một ngày nào đó khi lớn lên, có thể gả cho anh.” 
Mắt của Phó Dật Trần đầy vẻ xúc động, anh cúi người xuống mạnh mẽ hôn lên trán cô, đó là một nụ hôn tràn đầy tình cảm. Anh rất vui, vui vì trong nguyện vọng của cô đã có sự tồn tại của anh từ rất sớm. Càng vui mừng hơn là sau nhiều năm như vậy, dù anh đã từng rời bỏ cô thì mong ước của cô vẫn không thay đổi, vẫn không bỏ rơi anh. 
Anh mỉm cười thở dài: “Em như vậy khiến anh cảm thấy mình thật thất bại.” 
“Sao vậy?” Cô ấy chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội. 
"Cầu hôn lẽ ra là việc của đàn ông, nhưng em lại đoạt trước." 
Trì Vị Ương đỏ mặt: “Em đây không phải là đang cầu hôn. Hơn nữa, cầu hôn phải có! Nhất định phải có!” 
Phó Dật Trần mỉm cười cưng chiều, sờ đầu của cô. Sau đó nghiêm mặt đảm bảo với cô: “Chỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-sieu-loi-hai/2721861/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.