Chương trước
Chương sau
Một đêm này, bọn họ chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy. Với anh mà nói, là như vậy, với cô mà nói, cũng là như thế. Mấy ngày nay, có phải do nôn nóng lo sợ, cuộc sống hàng ngày không yên ổn hay không, chỉ có trong lòng họ mới rõ ràng nhất.

Ngày hôm sau, khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua tầng mây bao phủ nước S, Hạ Tinh Thần tỉnh giấc. Lọt vào trong tầm mắt cô đầu tiên là lồng ngực to lớn của người đàn ông. Mặc dù anh mặc áo ngủ, nhưng sau một đêm, dây lưng áo ngủ lơi lỏng, lộ ra phong cảnh gợi cảm. Cô cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc mình ngủ như thế nào, cơ thể nửa nghiêng ở trên giường, nửa người trên ghé vào ngực anh. Mái tóc mềm mại xoã tung mềm mại, tán loạn trên ngực anh. Còn có một sợi bị anh nắm lấy, đuôi tóc nhẹ nhàng vê ở giữa ngón tay, giống như đang chơi đùa.

Hạ Tinh Thần say mê nhìn dung mạo của người đàn ông đang ngủ kia, nỗi chua xót tích tụ trong lòng mấy ngày nay lúc này lại khó kìm lòng nổi mà dâng trào lên. Vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ không để ý đến anh, chắc chắn có thể hoàn toàn quên được anh giống như trong suy nghĩ của cô, nhưng mà, đêm qua gặp lại anh trong tình huống như vậy, khoảnh khắc đó, cô biết, bức tường phòng ngự cô xây dựng rất lâu trong lòng mình trong nháy mắt đổ sụp xuống rồi.

Anh không cần làm gì cả, chỉ là lúc cô tủi thân nhất, xuất hiện ở trong tầm mắt cô…

Chỉ có như vậy, mà thôi…

Lúc cô đang nghĩ lung tung, anh đột nhiên mở mắt. Hạ Tinh Thần đang chìm vào trong suy nghĩ của mình chưa kịp dời ánh mắt đi, tầm mắt vừa vặn chống lại ánh mắt anh. Cô có chút quẫn bách, lúc này nhớ tới tư thế ngủ xấu xí của mình thì lập tức muốn chạy. Bạch Dạ Kình dường như đoán được cô sẽ làm gì, bàn tay to lớn dừng ở sau cổ cô, giữ chặt, khiến cô không nhúc nhích được.

Trong ánh mắt thâm thúy phức tạp, ẩn chứa một tình cảm kín đáo khó dò. Trong lòng Hạ Tinh Thần thất vọng, suy nghĩ rối bời. Đặc biệt, anh nhìn chăm chú như vậy, khiến cô cảm thấy khó có thể chống đỡ được.

“Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh chóng rời giường đi.” Cô mở miệng trước, giọng nói rất nhẹ, cố gắng dời ánh mắt đi: “Tôi cũng nên đi rồi.”

Đôi môi mỏng của Bạch Dạ Kình nhếch lên, không nói gì cả, đột nhiên giơ tay lên kéo cánh tay cô. Dùng sức một chút, túm cả người cô lên, khiến cho ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

Hạ Tinh Thần trố mắt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngón tay thon dài của người đàn ông đã luồn vào trong tóc cô, giữ chặt gáy, trực tiếp ghé mặt xuống.

Nụ hôn bỗng nhiên rơi xuống. Nụ hôn vừa gấp gáp vừa sâu lại vừa bá đạo. Trong lòng Hạ Tinh Thần khổ sở không chịu được, vốn dĩ lần trước giữa hai người đã nói chuyện rõ ràng rồi, bây giờ lại dây dưa không rõ, cô sợ bản thân mình bị làm cho đầu óc choáng váng, đánh mất nguyên tắc. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đấm vào bả vai anh nhưng anh vẫn không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, nước mắt Hạ Tinh Thần lập tức lăn ra khỏi hốc mắt, nóng hổi chua xót, rơi trên mặt Bạch Dạ Kình.

Anh xoay người, trực tiếp đè cô dưới thân. Hạ Tinh Thần khóc càng dữ dội hơn, môi anh, dời đi trong chớp mắt, hai mắt từ trên xuống nhìn cô thật sâu, ngay sau đó, lại lần nữa hôn xuống. Lần này, không hề ngang ngược như vừa rồi, mà là dịu dàng, thậm chí là rất tình cảm. Giống như hôn cục cưng yêu dấu, đương nhiên là anh có tình cảm với cô mới hôn cô. Nụ hôn trằn trọc triền miên, mỗi một lần xâm nhập và tiếp xúc, đều là niềm khát vọng của anh đối với cô.

Người đàn ông này... Thật là đáng sợ...

Tất cả, đều mê người như vậy, chiếm lấy tất cả tâm trí của cô, khiến cho mọi sự kiên trì của cô trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

Hôn, hôn, trong lòng cô đều nghĩ đến nụ hôn này. Thân thể giống như sắp hòa tan, nào còn dư sức mà giãy giụa chứ?

Cuối cùng, chẳng những để mặc anh hôn mình mà khó nén nổi tình cảm hai tay bám trên vai anh. Sự gian nan dưới đáy lòng dường như bởi vì nụ hôn này mà tan đi một ít, nhưng, ngay sau đó, lại tích tụ nhiều hơn. Khổ đau quấn lấy ngọt ngào, giữa ngọt ngào lại tràn đầy chua xót, tư vị hỗn tạp, gặm cắn lòng cô.

Hai người, triền miên quấn quýt hôn rất lâu. Anh giống như là hôn không đủ, không muốn rời khỏi môi cô.

“Ai ya……” Giọng trẻ con non nớt vang lên, Hạ Đại Bạch che lại mắt mình.

Hạ Tinh Thần đột nhiên tỉnh táo lại, quẫn bách đến nỗi mặt đỏ hưng, ngước mắt lên nhìn anh một cái, trong mắt vẫn còn phủ một lớp sương mù ý loạn tình mê, vội buông tay đang ôm cổ anh ra, đẩy anh một cái. Lúc này Bạch Dạ Kình mới chịu thả cô ra, trừng mắt nhìn vật nhỏ nào đó làm hỏng việc, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn cô, cô thẹn thùng quay mặt đi, anh mới xoay người rời khỏi người cô.

Xốc chăn lên, trực tiếp xuống giường.

Hạ Tinh Thần còn có chút quẫn bách nằm ở trên giường, giờ phút này cũng không biết nên làm gì mới phải. Càng không biết sau nụ hôn này, bản thân nên làm gì nữa.

Bạch Dạ Kình buộc chặt dây lưng áo ngủ một lần nữa, đột nhiên quay đầu nhìn cô. Ánh mắt kia của anh nhìn đến mức làm tim cô đập loạn xạ, bàn tay theo bản năng túm lấy chăn, không dám nhìn anh. Bạch Dạ Kình ngồi ở mép giường, cúi đầu: “Đêm nay ở chỗ này chờ tôi trở lại. Tôi có một số việc muốn làm rõ với em.”

“Hả?” Hạ Tinh Thần lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”

Bạch Dạ Kình nhìn thấy Hạ Đại Bạch bên cạnh đang dỏng tai nghe lén, anh kéo chăn đắp lên đầu nhỏ của cậu bé, mới nói với Hạ Tinh Thần: “Tôi phải biết rõ ràng tâm tư của tôi.”

“Tâm tư gì?”

“Đêm hôm đó những lời lẽ nghiêm túc em đã nói với tôi...” Nói đến đây, anh không nói gì thêm nữa. Hạ Tinh Thần giật mình chớp mắt một cái, đột nhiên hiểu ra. Đêm đó, cô nói có thiện cảm không phải là yêu, anh là muốn biết rõ ràng phần tâm tư này sao?

“Vậy, nếu anh biết rõ ràng rồi thì sao?” Cô hỏi.

Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy. Sau đó, đứng dậy, chỉ đáp lại hai chữ: “Nói sau.”

Người đàn ông này vô cùng bá đạo. Anh có thói quen trước sau như một nắm giữ quyền chủ động, cho nên trong thế giới tình cảm, anh đương nhiên cũng có thói quen làm chủ. Là yêu hay là có thiện cảm, không đến lượt cô tùy tiện định nghĩa, mà là phải do tự anh hiểu ra mới được. Hạ Tinh Thần cố gắng khiến cho bản thân không mong đợi vào ý nghĩ của anh như thế nào, có một số việc không phải dựa vào miệng nói mà là dụng tâm để nhận thức. Bạch Dạ Kình đối với cô rất tốt, trong lòng cô rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không vì anh mà hãm sâu đến mức rối rắm cho đến bây giờ. Chỉ là, anh sắp sửa thuộc về một người phụ nữ khác, đây là sự thật. Đối diện với cuộc hôn nhân trước mắt, tất cả tình cảm sâu đậm nhạt nhòa, thực ra chỉ đều là hư vô mà thôi, không hề có ý nghĩa gì cả.

Tâm tư của cô nặng nề.

Hạ Đại Bạch từ trong chăn lộ ra đầu nhỏ, vui vẻ mỉm cười nhìn cô: “Đại Bảo, đêm nay mẹ sẽ ở lại nơi này đợi Tiểu Bạch sao?”

Hạ Tinh Thần gật đầu: “Đợi.” Là phải đợi. Cho dù đêm nay mình không ở nơi này thì với tính tình bá đạo của Bạch Dạ Kình, anh vẫn sẽ đi tìm cô. Nếu như kết quả giống nhau thì quá trình cô cũng không muốn bị dày vò nữa, hà tất gì vô duyên vô cớ chọc tức anh chứ?

Hạ Đại Bạch dựa nửa người vào cô, ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Đại Bảo, nếu không sau này mẹ ở nơi này luôn đi, Tiểu Bạch sẽ không đuổi mẹ đi đâu. Ba là chủ nhân nơi này, cho dù ba tìm mẹ kế cho con thì mẹ kế chắc chắn cũng không dám đuổi mẹ đi đâu.”

Trong lòng Hạ Tinh Thần chua xót khôn xiết, sờ sờ đầu con trai, không trả lời, chỉ nói: “Bây giờ vẫn còn sớm lắm, con có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.