Chương trước
Chương sau
Hạ Tinh Thần khẽ cười: “Ngoại trừ việc muốn ngủ với tôi, anh còn có một chút cảm tính với tôi, có phải không?”

Bạch Dạ Kình thâm sâu nhìn cô, không lên tiếng.

Cô tiếp tục nói: “Nhưng mà... ngài tổng thống, chỉ là một chút cảm tình, vậy thì không phải là yêu. Giống như là, tôi đối với anh...”

“Em đối với tôi... thế nào?” Đôi mắt chim ưng sắc sảo của Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô.

Lông mi Hạ Tinh Thần hơi rũ xuống, không nhìn anh. Môi mấp máy lảm nhảm nói: “Tôi chỉ là một một người bình thường, sẽ yêu thích phong thái của anh, bị khuất phục bởi mị lực của anh, thậm chí vì trước kia anh từng cứu tôi khỏi nguy hiểm, tôi sẽ sùng bái anh, ỷ lại vào anh, thỉnh thoảng nhìn thấy anh bận rộn sẽ thương xót anh...”

Sắc mặt Bạch Dạ Kình dần dần dịu đi, khóe môi nhếch lên ý cười. Tuy nhiên, nụ cười chỉ tồn tại trong chốc lát, nhưng một giây tiếp theo, khi anh nghe thấy lời nói của cô, nụ cười đó tắt lịm và sắc mặt anh lập tức lạnh đi.

“Nhưng mà, những cái này không phải là yêu, chỉ có thể coi là tôi đối với anh có cảm tình hoặc có thú vị mà thôi. Bắt đầu từ hôm nay, nếu như chúng ta hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của đối phương, vậy chưa đến một tháng, chúng ta cũng sẽ không nhớ đến đối phương nữa rồi...”

Cô thật sự rất thích sống chung với anh, rất an tâm và trầm tĩnh. Có lúc sẽ đưa những đứa trẻ đến gặp nhau, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy ấm áp khiến cô muốn chìm đắm trong đó. Nhưng những lời nói hôm nay của Tống Quốc Nghiêu đã khiến cô bình tĩnh lại, cô biết sớm muộn gì hai người sẽ dứt ra, nếu như tiếp tục trò chơi mập mờ, chỉ vừa tổn thương thể xác lẫn tinh thần.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt: “Vậy nên?”

Trước kia, Bạch Dạ Kình anh chưa từng yêu một người phụ nữ nào, thậm chí là chưa tình có cảm tình với bất cứ người phụ nào. Nhưng mà tình yêu là cái gì, dù ít hay nhiều anh cũng biết một chút.

Nó khiến người ta bồn chồn, lo lắng về chuyện được và mất, và không có cảm giác thèm ăn.

Hiện tại, dựa vào cảm giác anh đối với cô, là bồn chồn trăm điều, nhưng đến mức không có cảm giác thèm ăn sao? Dường như chưa đến mức đấy.

Vì thế lời cô nói không coi là sai. Nhưng mà, người phụ nữ này, quỷ tha ma bắt lại rất lý trí!

Nghe cô nói không đến một tháng thì sẽ không còn nhớ đến anh, trong lòng vẫn cảm thấy không dễ chịu.

“Vậy nên, bắt đầu từ bây giờ, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì chúng ta nên tránh gặp mặt hết sức có thể. Chuyện của tối qua, càng không có khả năng xảy ra thêm một lần nữa...” Càng nói đến cuối âm thanh của cô càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhỏ. Những đã chứng minh cô đã kiên định hạ quyết tâm, giọng điệu cũng kiên định.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình từng giây lại từng giây trở nên khó coi theo từng câu nói của cô. Ánh mắt càng trở lên lạnh lùng hơn.

“Là đã có chủ định từ trước, muốn trong vòng một tháng triệt để quên tôi đi, đúng không?” Bạch Dạ Kình nhìn cô thâm sâu.

Hạ Tinh Thần khẽ chớp mi. Mặc dù cô không nói, nhưng sự im lặng của cô đã là một sự đồng ý ngầm. Cô không chỉ hy vọng mình sẽ quên anh trong vòng một tháng, cô còn hy vọng mình có thể quên người đàn ông này trong vòng hai mươi ngày. Tốt nhất đừng bao giờ nhớ đến nữa.

“Nếu như, một tháng sau, thực tế chứng minh không quên được thì sao?”

“Sẽ không đâu, một tháng sau chỉ chứng minh tôi đã thật sự quên đi. Còn về anh...” Lúc này Hạ Tinh Thần mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Một tháng sau, trong lòng anh chỉ nhớ đến Tống Duy Nhất, người anh muốn ngủ cùng cũng sẽ là Tống Duy Nhất.”

Ánh mắt Bạch Dạ Kình dán chặt lấy cô: “Nếu như một tháng sau người tôi muốn ngủ là em thì sao?”

Cô khẽ chớp mắt, tinh thần có chút hoảng loạn, trong bóng tối, đôi mắt của cô bất giác đỏ hoa: “Vậy thì tôi chỉ có thể xin lỗi anh. Tôi không có lý do để ngược đãi bản thân mình làm kẻ thứ ba, cho dù anh có là tổng thống, thì tôi cũng có tôn nghiêm của bản thân.”

Ngực có chút bức bối, bởi vì cô đã bình tĩnh đến nhẫn tâm.

Một tia sáng nguy hiểm xẹt qua mắt Bạch Dạ Kình. Đột nhiên anh đưa tay ra kéo cô lại. Hai cánh tay cô dùng lực đẩy mạnh, nhưng đã bị anh nhanh hơn một bước, bắt chéo hai tay cô ra phía sau giữ chặt. Sau đó, với tay còn lại luồn qua tóc cô dứt khoát ôm chặt lấy phía sau đầu cô, một nụ hôn bá đạo và mãnh liệt ập tới. Nụ hôn này dường như để lại tất cả hơi thở của anh trong khoang miệng và trong trí nhớ của cô, nụ hôn vừa nặng nề vừa tàn ác. Rất nhanh Hạ Tinh Thần đã cảm thấy môi và lưỡi của mình bị nụ hôn của anh làm tê liệt, sức lực của cơ thể cuối cùng cũng bị nụ hôn của anh rút cạn, cô cũng dần mất đi năng lực phản kháng.

Một giọt nước mắt từ từ trượt xuống khóe mắt, rơi vào bờ môi hai người đầy đắng chát và chua xót.

Việc đính hôn của anh là bắt buộc, đó là chuyện liên quan đến giang sơn của đàn ông bọn họ, không ai có thể đảo ngược được, và cô sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình có thể thay đổi được bất cứ điều gì.

...

Cuối cùng Bạch Dạ Kình cũng bỏ đi. Hạ Tinh Thần vẫn đờ đẫn trên hành lang một lúc lâu, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo một cách khó tả. Anh không lấy đi lễ phục và đồ trang sức trong chiếc túi ở góc tường. Cô thực sự không thể cứ thế mà vứt bỏ thứ giá trị như vậy.

Cô hít hít mũi, cố gắng kiềm chế vị đắng chát trên đầu mũi, lần nữa cầm đồ đi vào nhà.

...

Sau khi Bạch Dạ Kình về đến phủ Tổng Thống, Hạ Đại Bạch còn chưa ngủ, vừa nghe thấy âm thanh của anh liền ‘lạch bạch’ từ trong phòng chạy ra.

Rõng rạc gọi anh: “Tiểu Bạch.”

Anh cau mày, từ sô pha ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ: “Sao còn chưa ngủ?”

“Đợi ba đó.” Hạ Đại Bạch từ trên tầng chạy xuống ngồi xuống trước mặt anh. Đôi chân nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn cuộn tròn trên trên sô pha, Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn, lúc này mới ngồi thẳng dậy, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Bao giờ thì ba đón Đại Bảo của chúng ta về đây?”

Hai lông mày của Bạch Dạ Kình căng ra có chút đau, chỉ lạnh nhạt trả lời cậu bé một câu: “Không đón!”

Đôi lông mày mỏng của Hạ Đại Bạch đột nhiên nhướng lên, rõ ràng là bởi vì cậu bé rất rất không hài lòng với hai từ cứng rắn lạnh lùng của anh. Một lúc sau, cậu bé bày ra bộ dạng ông cụ non, vẻ mặt nghiêm nghị, “Tiểu Bạch, ba có biết làm như vậy là biểu hiện rất vô trách nhiệm không? Sẽ dạy hư con đó! Ba đã ngủ Đại Bảo nhà chúng ta rồi, làm sao ba có thể không đón mẹ ấy quay về được?”

Giọng nói của Hạ Đại Bạch không nhỏ, tất cả người hầu trong phòng đều nghe thấy lời cậu bé nói. Từ miệng một đứa trẻ nói ra, nghe thấy nào cũng thấy rất buồn cười. Quản gia ở bên cạnh đã suýt chút nữa không nhịn được.

Bạch Dạ Kình càng thêm buồn bực, cởi cà vạt tiện tay ném sang một bên, “Con đừng có lắm lời nữa, lên tầng ngủ đi.”

“Ba thay lòng đổi dạ rồi, phải không?”

Hạ Đại Bạch trườn xuống khỏi sô pha, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm anh, bộ dạng chất vấn.

“Cái gì mà thay lòng không thay lòng? Là mẹ con nói muốn quên ba đi trước, con muốn chất vấn, chất vấn cô ấy đi.”

“Nếu như không phải ba bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta, thì tại sao Đại Bảo lại bảo muốn quên ba đi?” Hạ Đại Bảo lời nói chính đáng.

Bạch Dạ Kình bực mình véo lỗ tai trắng nõn của cậu bé, không dám dùng lực nói: “Có phải tiêu chuẩn hai mặt của con quá lợi hại rồi không, cô ấy là mẹ con, ba cũng là ba của con!”

Đứa nhóc thối này, thiên vị quá bất công rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.