Chương trước
Chương sau
Mỗi một chữ nói ra đều mang theo lạnh lẽo và tàn khốc khiến người ta sợ hãi. Dứt lời, anh bế Hạ Tinh Thần đã ngất lên, bỏ vào trong xe.

Trên đường trở về, trong xe tràn ngập áp lực đến nỗi làm người ta không thể hô hấp. Bạch Dạ Kình gắt gao ôm lấy cô, từ đầu đến cuối nắm tay đều cứng ngắc, không dám thả lỏng.

Toàn bộ hành trình Lãnh Phi cũng không dám hé răng, chỉ yên lặng gọi điện thoại cho bác sĩ Phó, bảo anh ta lập tức đến phủ tổng thống.

...

Hạ Tinh Thần cảm thấy chính mình lâm vào trong bóng tối vô hạn. Ác mộng cứ lặp đi lặp lại, cô gắng sức kêu cứu. Phía sau giống như có đàn dã thú đuổi theo, làm cô muốn trốn cũng không thể trốn. Lúc cô tuyệt vọng nhất, người đàn ông kia giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống... khí lực anh cao lớn, ngực dày rộng, chỉ đứng ở kia liền giống như vì cô mà mở ra một mảnh an toàn giữa không trung, làm cô thật an tâm.

“Cô ấy thế nào?” Bạch Dạ Kình lạnh lùng hỏi Phó Dật Trần. Cho tới bây giờ, mặt anh vẫn căng thẳng, không có chút nào lơi lỏng.

“Miệng vết thương trên người đều xử lý tốt, cũng may tất cả chỉ là bị thương ngoài da. Chẳng qua là kinh hãi quá độ, tâm lý chịu tổn thương sẽ tương đối nghiêm trọng, khả năng cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

Bạch Dạ Kình gật đầu, mắt lại nhìn người trên giường, trên mặt âm trầm lúc này mới thoáng dịu một chút, cộng thêm mấy phần thương tiếc. Mặt cô vẫn còn trắng bệch, một bên mặt sưng vù.

Hốc mắt cậu nhóc đỏ lừ dựa vào trên mép giường, vẫn luôn cẩn thận thổi thổi vào gương mặt của cô, giống như làm vậy mẹ sẽ không đau nữa.

Trong đầu Bạch Dạ Kình có vài phần rung động. Mẹ con bọn họ tình cảm sâu đậm như vậy, cũng khó trách cô sẽ nguyện ý vì con trai mà ăn nói khép nép, không màng khuất nhục, bất kể hậu quả là tới cầu xin anh.

Trong chốc lát, anh quay đầu lại nhìn Phó Dật Trần, dừng một chút, gian nan nói: “Cô ấy... có hay không...”

Nói đến chỗ này thì anh không nói thêm nữa.

“Không có.” Phó Dật Trần biết anh muốn hỏi cái gì: “Lúc nãy người hầu giúp cô ấy tắm rửa, tôi đã cho y tá vào kiểm tra qua, xác nhận cô Hạ bình yên vô sự.”

Có những lời này, lòng dạ nặng trĩu của Bạch Dạ Kình lúc này mới thật sự thoáng buông lỏng, khói mù giữa hàng mi cũng tan đi.

Anh hoàn toàn không dám nghĩ nếu anh tới trễ một bước sẽ có hậu quả gì!

Ngay vào giờ phút này, Lãnh Phi gõ cửa tiến vào.

“Tổng thống!” Anh ta ra hiệu bằng mắt với thống đại nhân.

Bạch Dạ Kình nói với Phó Dật Trần: “Ghi đơn thuốc, tôi lập tức quay lại.”

Phân phó xong liền đi thẳng ra ngoài.

...

Thư phòng.

Bạch Dạ Kình khoanh tay đối diện với cửa sổ, sắc mặt đông lạnh.

Lãnh Phi nói: “Tổng thống, tuy rằng mấy người này một mực chắc chắn ôm hết tội vào người. Nhưng...”

“Nhưng chuyện này không thoát được quan hệ với nhà họ Tống?” Dù là câu hỏi, lại càng là câu khẳng định.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm mặc trong đêm tối, càng ngày càng sâu không lường được.

Lãnh Phi cũng không đoán ra tâm tư của anh. Anh ta biết, rất nhiều chuyện trong lòng tổng thống đều hiểu rất rõ.

“Đúng là nhà họ Tống gia không thể thoát được có quan hệ. Cho nên... Tổng thống, tôi nghĩ chuyện này không thể tra tiếp.” Một khi tra tiếp, tất nhiên sẽ tra ra nhà họ Tống, nhưng trước mắt Dư Trạch Hạo ở bên như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể hành động, nếu bọn họ xé rách mặt với Tống Quốc Nghiêu, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Anh ta cũng tin tưởng Tổng thống sẽ suy tính toàn diện, sẽ không xúc động mà hành động.

“Người sống cuối cùng giữ lại ở đâu?” Bạch Dạ Kình không trả lời Lãnh Phi, chỉ hỏi.

“Còn đây.”

“Đưa qua nhà họ Tống, giao cho Tống phó tổng thống tự mình giải quyết!”

Lãnh Phi ngẩn ra, vội vàng lên tiếng, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Kể từ đó, việc này cũng coi như là cảnh cáo!

...

Lúc Bạch Dạ Kình trở lại phòng, đội chữa bệnh của Phó Dật Trần đã đi rồi. Hạ Tinh Thần ngủ thật sự không an ổn, vẫn luôn ra mồ hôi, lông mi yếu ớt giống như cánh bướm run rẩy. Người hầu không ngừng vắt khăn lông tới tới lui lui hầu hạ.

Hạ Đại Bạch ngồi xổm trên mép giường, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm cô, mày nhỏ của Hạ Đại Bạch vẫn luôn lo lắng nhíu chặt. Vừa thấy anh tiến vào, rốt cuộc cảm xúc lo lắng như có chỗ để phát tiết, cậu nhóc “thình thịch” chạy tới, hai tay nhỏ ôm hai chân của anh, khuôn mặt chôn trên người anh, từng giọt từng giọt nước mắt lớn lăn ra khỏi hốc mắt, lập tức làm ướt áo ngủ trên người anh.

“Không cho khóc!” Giọng điệu Bạch Dạ Kình nghiêm túc: “Nếu là con trai thì mau thu nước mắt lại!”

“Nhưng mà... nhưng mà con lo lắng cho Đại Bảo...” Thằng bé tựa như cực lực ẩn nhẫn không cho nước mắt rớt xuống, nhưng lại càng khóc càng lớn. Thân mình nho nhỏ run rẩy vô cùng.

“Yên tâm đi, chú Phó nói mẹ con chỉ bị thương ngoài da, đêm nay ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết.”

“Đại Bảo đau lắm... con biết mẹ nhất định rất đau.”

“...” Môi mỏng của anh mím chặt, đôi mắt sâu nặng nề nhìn Hạ Tinh Thần. Một hồi lâu, sờ sờ đầu thằng bé: “Đừng khóc ở chỗ này. Con muốn lo lắng cho mẹ thì bây giờ trở về phòng của con đi ngủ. Nếu mẹ biết con như vậy sẽ lại lo lắng.”

“Nhưng mà con đi rồi, không có ai chăm sóc Đại Bảo thì làm sao bây giờ?”

Bạch Dạ Kình không nói gì, bế con trai lên, đưa vào phòng trẻ con.

Thật vất vả mới trấn an được thằng bé, sau đó anh trở về phòng của cô.

Anh lệnh cho người hầu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là anh và Hạ Tinh Thần. Anh mặc áo ngủ, nằm xuống bên cạnh cô, tựa như cô không yên giấc, tay múa may lung tung trong chăn, bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy, đè lòng bàn tay cô ở trên ngực. Tiện đà, một tay kia của anh xuyên qua từ phía dưới cổ cô, gối đầu cô lên cánh tay của mình. Anh hơi hơi nhích người một chút, kéo cô vào trong lòng ngực.

Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng ngửi được hơi thở quen thuộc kia, sợ hãi trong lòng thật vất vả mới tan đi một ít. Thân thể cô ở trong mộng căng thẳng, dần dần trở nên mềm mại, như tìm được sự an toàn che chở như vậy, một tay kia với qua, ôm lấy cái eo tinh tế của người đàn ông.

Bạch Dạ Kình thở dài, vén sợi tóc cô lên, đặt lên trán cô một nụ hôn.

...

Một đêm, như vậy mới tính là an bình.

Hôm sau.

Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại, vị trí bên người cô trống không. Cô ngơ ngẩn nhìn bên cạnh rỗng tuếch, chỉ cảm thấy tối hôm qua cùng anh ôm nhau chỉ có thể là hình ảnh trong mơ. Nhưng duỗi tay sờ qua, bên kia rõ ràng vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể chỉ thuộc về anh.

Cô ngửi ngửi, dường như trong không khí còn có hương vị của anh, làm người ta cảm thấy bỗng dưng rất an tâm.

“Cô Hạ tỉnh rồi?” Người hầu đẩy cửa tiến vào, thấy cô tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm.” Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy trên mặt rất đau, cô duỗi tay sờ soạng một chút, còn sưng. Giơ tay lên cả người cũng đau vô cùng. Ngày hôm qua khi đối kháng với đám người kia, cô gần như không tính giữ lại mạng sống, cho nên bây giờ bị thương cũng không kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.